Khi tất cả mọi người còn đang chúc mừng thắng lợi, Diệp Thu đã yên lặng đi tới chỗ đóa hoa sen kia.
Hắn không có để ý tới giọt thần huyết là bởi vì thần huyết dù có trân quý hơn nữa, nhưng cũng so sánh không nổi đồ nhi bảo bối của hắn.
Diệp Thu trước tiên tra xét tình huống của Lâm Thanh Trúc, còn tốt là nàng coi như ổn định.
Bởi vì trải qua lần trước giáo huấn về sau, Diệp Thu đã cải tiến qua một kiếm này, cho nên Lâm Thanh Trúc cũng không có chết, chỉ là tiến vào trạng thái ngủ say ngắn ngủi mà thôi.
Diệp Thu nhìn thoáng qua Phù Dao, nàng gật đầu hiểu ý, sau đó bóp một cái pháp quyết cởi ra phong ấn của hoa sen.