Diệp Thu nhẹ nhàng đi đến trước người Liên Phong, chậm rãi ôm nàng vào trong ngực, nói: "Ngươi yên tâm, vô luận sau này phát sinh chuyện gì thì ta đều sẽ đứng về phía ngươi, che gió che mưa cho ngươi. Bởi vì con đường mà hai chúng ta phải đi còn rất dài."
"Ta biết rõ ngươi luôn một mực lo lắng nên làm thế nào để ngăn chặn cái lỗ thủng trên trời kia."
"Đối với vấn đề này ngay từ đầu ta liền nghĩ qua, có lẽ đây là một kiếp nạn trong số mệnh của ngươi. Nó phải xuất hiện thì cũng đã xuất hiện, ngươi cứ một mực buông tay mà làm, những chuyện còn lại cứ để cho ta."
Ánh mắt Diệp Thu chất chứa chân tình, nhìn không chớp mắt vào đôi mắt đẹp của Liên Phong.
Liên Phong cảm thấy nội tâm ấm áp, nói: "Được, vậy hai chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng."