“Không có chuyện gì đâu Ngôn Nhi. 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, hôm nay bại trận ngày khác chúng ta lại đoạt về gấp trăm lần. Ngươi phải tỉnh lại, không có khả năng cứ như vậy sụp đổ.” Thanh Diệu đạo nhân an ủi Lục Ngôn.
Ông ta không vô tình giống như Cố Kiếm Sưởng, Lục Ngôn chính là đệ tử kiệt xuất nhất của ông ta, đối đãi hắn như con ruột, vậy sao ông ta có thể để hắn cứ như vậy sụp đổ được.
“Không có hy vọng...” Lục Ngôn cười khổ nói.
Thông qua trận quyết đấu hôm nay hắn đã triệt để minh bạch chính mình không có khả năng lại là đối thủ của Lâm Thanh Trúc.
Đạo tâm của Lục Ngôn đã bị hao tổn, lòng tự tin cũng bị đánh mất hết, hắn đã không còn Vô Địch chi tâm nữa, và cũng sẽ không còn động lực lên cao.