"Sư tôn. . ."
Diệp Thu bên này còn đang tận hưởng dư vị, tiểu Linh Lung đã bay nhào tới trực tiếp đu trên người hắn.
Tay nhỏ của nàng sờ lên miệng Diệp Thu, nói: "Sư tôn, có phải ngài đã giấu đồ ăn ngon gì đúng không, nhanh lấy ra, Linh Lung đói bụng."
Khóe miệng Diệp Thu liền giật một cái, đưa nàng để xuống, nói: "Ai nói với ngươi ta có đồ ăn ngon?"
"Sư tôn không được phép gạt người, đệ tử vừa rồi cũng đã nhìn thấy, rõ ràng ngài đã dùng miệng đút cho Minh Nguyệt sư bá ăn mà." Linh Lung lý lẽ ngay thẳng, nói.