Nghe Mạnh Thiên Chính nói xong, đám người trầm mặc không nói.
Lâm Thanh Trúc yên lặng ngồi tại nơi hẻo lánh không nhịn được mà nắm chặt nắm đấm.
Trong mắt nàng lóe lên vẻ khó chịu, rất muốn nói cái gì nhưng lại khắc chế chính mình.
Bởi vì Lâm Thanh Trúc so với đám người ở đây đều hiểu rõ hơn về cảm giác bị người từ bỏ. Trước đây một trận bạo động đã hủy đi gia đình nàng.
Bây giờ dạng thế cục này lại lần nữa tiến đến, nếu như Bổ Thiên giáo ngồi nhìn bỏ mặc, vậy bách tính dưới núi tuyệt đối sẽ trở thành oán linh trong trận kiếp nạn này.