"Ha ha ha. . ." Sau khi tự giễu cười một tiếng, Diệp Thu lắc đầu, nói: "Sư huynh a sư huynh, ngươi thật đúng là giấu diếm cả đám chúng ta thật tốt."
Trong lòng Diệp Thu cũng là có chút nổi nóng, một cái Thiên Mộng không chỉ có mang đi nhiều trưởng lão và thủ tọa của Bổ Thiên giáo như vậy. Trước đó nàng còn mang đi cả sư tôn Huyền Thiên và tiểu sư thúc Huyền Dịch của hắn, bây giờ nàng đã chết mà lại còn muốn mang đi Đại sư huynh mà hắn tôn kính nhất.
Nữ nhân này tội không thể tha, nàng mà còn chưa chết thì Diệp Thu hiện tại rất muốn đem nàng bắt lại mà rút gân lột da để giải đi mối hận trong lòng.
Có người sẽ cảm thấy Diệp Thu làm vậy là quá khoa trương, bởi vì Thiên Mộng cũng đã chết rồi thì hắn cần gì phải đi oán hận nàng nữa?
Nhưng bọn hắn chỗ nào có thể biết được, Diệp Thu thân là đệ tử của Bổ Thiên giáo nên hắn vô cùng phẫn nộ và thống khổ.