Lâm Thanh Trúc vừa liếc mắt liền nhìn ra tình huống thân thể của Lục Phong mà vội vàng lấy ra một viên Tiên Thiên cực linh đan đưa cho hắn, nói: "Sư bá, viên đan dược này có thể trợ giúp ngài khôi phục thương thế, ngài mau ăn nó đi."
Lục Phong nhìn thấy Lâm Thanh Trúc đưa cho hắn một viên Tiên Thiên cực linh đan mà nội tâm lập tức giật mình.
"A... Lâm sư điệt, chuyện này không được đâu, lão phu có tài đức gì mà có thể nhận lấy đồ vật trân quý của ngươi như vậy."
Lâm Thanh Trúc bất mãn nói: "Sư bá, đã là thời điểm gì rồi mà ngài còn khách sáo cùng ta như thế? Chỉ đơn giản là một viên đan dược mà thôi, ân tình ngài đã liều mình cứu Uyển Nhi ta còn không biết rõ nên báo đáp ngài như thế nào đây."
"Ha ha ha ha. . ." Lục Phong thảm đạm cười một tiếng, nói: "Sư bá của ngươi đã sống hơn một trăm năm, cũng đã sớm sống đủ rồi, nhưng các ngươi thì lại khác biệt vì con đường tương lai của các ngươi còn rất dài. Dùng cái mạng già của ta để đổi lấy tính mệnh của những người trẻ tuổi các ngươi là rất đáng."