Diệp Thu cười cười, nói ra: "Liên Nhi, ta không nghĩ tới ngươi lại quan tâm đồ đệ của ta như vậy. Ta đều có chút cảm thấy bị ra rìa a."
Liên Phong lặng lẽ trừng mắt hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi có ý tứ gì? Đệ tử của ngươi còn không phải cũng là đệ tử của ta sao?"
Diệp Thu liền giật mình một cái vì có chút kinh ngạc. Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại thì vẫn có đạo lý này.
Diệp Thu mang ý vị thâm trường nói: "Ừm, đúng, đệ tử của ta cũng là đệ tử của ngươi. Nếu ngươi đã nghĩ như vậy thì chính ta cũng có thể cho ngươi."
"Ngươi nằm mơ đi, ai mà them ngươi chứ?" Liên Phong hiếm thấy lộ ra một tia hoạt bát, mang bộ dáng ta rất ghét bỏ ngươi, hô lên.