Đối mặt lời chất vấn của Phong Đồ Vương, Diệp Thu cười nhạt một tiếng, nói: "Ta là một người tới đòi mạng ngươi."
Lời này vừa nói ra, Phong Đồ Vương lập tức chấn kinh.
Diệp Thu mỉm cười, trong mắt lộ ra một tia sát ý không dễ dàng bị phát giác. Ban đầu hắn căn bản không muốn nhúng tay vào chuyện nhà của người khác, nhưng nếu Phong Đồ Vương đã ra tay với Liên Phong thì hắn cũng không cần thiết phải lưu thủ.
"He he he. . . Ngươi cứ yên tâm, chẳng mấy ngươi chốc sẽ minh bạch." Diệp Thu nhìn thoáng qua chiến đấu rồi lại nói một câu. "Thời gian của ta có hạn, cho nên ta sẽ thử một chút ta có thể dùng một kiếm giết ngươi hay không? Nếu như không thể thì hôm nay ta liền tha cho ngươi một mạng."
Diệp Thu vừa dứt lời, trong chốc lát một thanh huyết kiếm liền bay lên, bầu trời lập tức bị nhuộm thành một mảnh huyết hồng.