Diệp Thu đi đến phía trước hầm băng để thí nghiệm một chút, hắn nhẹ nhàng chạm vào thì đạo phong cấm thứ nhất liền mở ra.
Nhưng mà Diệp Thu vẫn không yên lòng, cho nên hắn không có lựa chọn đưa Vương Hàn lên đường mà cười lạnh nói: "Ha ha ha, lão già kia, ta không tin các ngươi tỉ mỉ bày ra một cái tử cục sẽ bị ta phá hủy đơn giản như vậy. Ta khẳng định ngươi còn cất giấu bí mật gì đó. Yên tâm đi, ta sẽ không để cho ngươi cứ như vậy mà chết đâu, ngươi phải cùng ta đi vào. Nếu như ta bị vây ở bên trong thì ta sẽ khoản đãi ngươi thật tốt."
Nói đến đây nụ cười trên mặt Diệp Thu dần dần trở nên tà ác, làm càn.
Vương Hàn nghe xong mà nội tâm triệt để lạnh đi, vì hắn tin tưởng Diệp Thu tuyệt đối nói được làm được. Nếu như Diệp Thu thật sự bị vây ở bên trong phong cấm, vậy có khả năng hắn sẽ bị Diệp Thu tra tấn trăm năm, thậm chí cả ngàn năm, vĩnh viễn chịu sự thống khổ.
Vừa rồi chỉ là bị tra tấn một canh giờ mà Vương Hàn cũng tiếp nhận không nổi, chớ nói chi là bị tra tấn dài đến mấy ngàn năm.