“Đậu Hủ Thiên Tôn?”
Tiểu sa di nghe kiếm linh kể về quá khứ của mình, sợ hết hồn hết vía. Đây quả thật là một tồn tại vô cùng đáng sợ.
Hắn nghĩ nát óc cũng không ra có vị đại năng cổ đại nào được gọi là “Đậu Hủ”.
“Hầy, thôi vậy thôi vậy, xem ra ngay cả bản tọa cũng không thoát khỏi số phận bị năm tháng vùi lấp.”
Đậu Hủ Thiên Tôn thở dài một tiếng, không biết là đang than thở thời gian vô tình hay đang hồi tưởng lại thời đại tự do tự tại của mình.