Hai người này trong thoại bản thường xuyên trừng gian trừ ác, khiến cho kẻ xấu nghe thấy là sợ mất mật.
Sau khi hiểu rõ ý đồ đến, Triệu Thiên Nhất thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là đòi tiền... Chờ một chút, đến đòi tiền cũng không phải là chuyện tốt.
“Trần lão đệ, không phải ta không muốn trả linh thạch cho ngươi, linh thạch của ngươi đã được đem đi đầu tư rồi, linh thạch trong tay ta đều dùng để duy trì hoạt động hàng ngày của tông môn, ngươi không thể để cho tông môn của ta đóng cửa được chứ?”
“Nếu ngươi không vội thì đợi một thời gian nữa, linh thạch có thể lấy ra được, đó là lợi nhuận hai phần nha.”
Trần Á Xung cắt ngang chiếc bánh vẽ của Triệu Thiên Nhất: “Ngươi chờ một chút, trước đó ngươi nói với ta là lợi nhuận ba phần!”