“Đại nhân, thật sự là ngài sao, ngài thật sự sống lại rồi sao?” Thanh Hà ôm miệng, vẫn không dám tin rằng đại nhân đã sống lại.
Nàng không kìm được tiến lên ôm chầm lấy, xác nhận rằng mình không nằm mơ.
“Là ta, ta đã sống lại.” Bất Hủ Tiên Tử mỉm cười vỗ nhẹ vào lưng Thanh Hà, nhẹ giọng an ủi, giống như thời Thượng Cổ khi nàng đã hi sinh thân mình cứu Thanh Hà trong cơn nguy khốn.
“Đại nhân, ta đã đợi ngài lâu lắm rồi, ta tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại ngài nữa…”
Thanh Hà nói trong tiếng nức nở, nhận ra mình đã vượt quá bổn phận, vội vàng buông Bất Hủ Tiên Tử ra. Nhưng Bất Hủ Tiên Tử lại bước lên một bước ôm lấy Thanh Hà, thì thầm bên tai nàng: “Tiểu Hà, thấy ngươi bình an thật tốt.”