TRUYỆN FULL

[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 121: Cửa hàng đậu hũ trên đường cái (1)

“Ngươi thực hiện nhiệm vụ nằm vùng, Đái Bất Phàm hẳn đã cho ngươi một ít điểm cống hiến?” Sau bữa cơm, Vân Chi hỏi.

“Đúng vậy, cũng khá nhiều.” Lục Dương vui vẻ, điểm cống hiến của hắn là nhiều nhất trong số các đồng môn cùng khóa.

“Ba ngày sau, tông môn sẽ tổ chức một buổi chợ, phần lớn mọi người đều tham gia. Nếu ngươi có hứng thú, có thể đi dạo, không chừng lại gặp được vật ưa thích.”

Lục Dương gật đầu. Hắn đã nghe nói về buổi trao đổi vật phẩm nội bộ tông môn được tổ chức dưới dạng chợ. Trước đây, Vân Chi muốn Lục Dương tập trung tu luyện nên không cho hắn tham gia những buổi chợ như thế này.

Giờ đây Lục Dương đã Trúc Cơ, tu luyện có thành tựu nhất định, không cần phải can thiệp quá nhiều nữa.

Vấn Đạo Tông cứ ba tháng lại tổ chức một buổi chợ, lấy vật đổi vật, dùng điểm cống hiến để mua, ăn uống vui chơi, không thiếu thứ gì.

Đệ tử Vấn Đạo Tông đi khắp nơi làm nhiệm vụ, luôn thấy một số đặc sản địa phương, gặp đủ loại sự vật mới lạ. Sau khi có được, một số lựa chọn tự mình dùng, một số khác thì mang đến chợ đổi lấy thứ mình cần.

“Còn nữa, sư phụ đang an tâm ngồi thiền, gần đây ngươi đừng đến chỗ sư phụ.” Vân Chi dặn dò.

Lục Dương không hiểu ý, vốn dĩ hắn cũng không định đi gặp sư phụ, dù sao ba ngày sau sư phụ cũng sẽ ra ngoài.

“Ồ.” Dù sao đi nữa, nghe lời đại sư tỷ chắc chắn không sai.

Ba ngày sau, chợ được tổ chức như dự kiến, Vấn Đạo Tông dựng lôi đài, để đệ tử tùy ý đấu pháp.

Lôi đài được xây bằng đá có chất liệu đặc biệt, kiên cố không gì sánh được, bên ngoài còn được bao bọc bằng trận pháp, bảo đảm dư chấn của trận đấu sẽ không ảnh hưởng đến người xem.

Lúc này, trên lôi đài là hai sư huynh Kim Đan kỳ đang giao đấu. Đan điền của cả hai tròn đầy không tỳ vết, tự nhiên hài hòa, rõ ràng là Kim Đan thượng phẩm mà bên ngoài cầu cũng không được.

“Nguyệt Toái Trảm!” Sư huynh Kim Đan kỳ hét lớn, thanh đao rộng như trăng khuyết, dùng sức mạnh càn quét chém xuống, khiến khóe mắt Lục Dương giật giật.

Nếu năm xưa Sở Đà chủ có được thực lực của vị sư huynh này, thì có lẽ bọn họ đã lành ít dữ nhiều.

Sư huynh Kim Đan kỳ còn lại cũng không chịu thua kém, toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng, bên ngoài cơ thể hình thành một lớp màng mỏng màu vàng: “Kim Thân Phật Môn!”

Không biết vị sư huynh này học được Kim Thân Phật Môn từ đâu, hơn nữa đã tiểu thành, cứng rắn chống đỡ một đao này.

Đao pháp và pháp thuật mà hai người thi triển đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, chuyển đổi nhuần nhuyễn, Lục Dương xem mà chăm chú, hiếm khi có cơ hội chứng kiến cuộc chiến của những cường giả Kim Đan kỳ đỉnh cấp.

Thật ra Lục Dương đã từng chứng kiến trận chiến ở cấp độ cao hơn, đại năng Tu Chân đối chiến tiên nhân.

Đáng tiếc là chưởng pháp của đại sư tỷ quá sắc bén, Bất Hủ Tiên Tử vừa mới tỉnh lại hoàn toàn không có sức chống trả, có thể nói là trận chiến một chiều, Lục Dương chẳng học được gì.

“Không trông cậy được vào Bất Hủ Tiên Tử rồi.” Lục Dương thở dài, nếu hắn có thể học được một chiêu nửa thức của đại sư tỷ, thì chẳng phải cùng cấp sẽ ngang ngược mà đi sao?

“Không đúng, hình như đại sư tỷ đã dạy ta Thuấn Di và Tam Muội Chân Hỏa.”

“Tiểu tử, ta khuyên ngươi chú ý lời nói đấy! Cái gì gọi là không trông cậy được vào ta!” Giọng nói của một nữ tử vang lên trong lòng Lục Dương.

“Tiền bối, người tỉnh rồi?” Lục Dương ngạc nhiên, Bất Hủ Tiên Tử đã ngủ mấy ngày rồi, bây giờ cuối cùng cũng tỉnh rồi sao?

“Tiếng tiền bối này nghe cũng dễ chịu.” Bất Hủ Tiên Tử lười biếng nói, Lục Dương cảm thấy như nàng đang vươn vai.

“Ta nói cho ngươi biết, bây giờ ta còn lâu mới bằng thời kỳ đỉnh phong, vẫn cần từ từ khôi phục. Người tên là Vân Chi kia cũng chỉ là bây giờ mới đánh thắng được ta, đợi ta khôi phục thực lực, ta nhường nàng một tay nàng cũng không thắng được ta.” Bất Hủ Tiên Tử tức giận nói, nàng Hoàng Đậu Đậu đã tung hoành thời thượng cổ, sao có thể thua một tiểu bối?

Lục Dương nghĩ ngợi, cảm thấy Bất Hủ Tiên Tử nói rất có lý: “Ta sẽ chuyển lời lại cho đại sư tỷ.”

“Đừng đừng đừng, có chuyện gì thì thương lượng.” Giọng điệu của Bất Hủ Tiên Tử lập tức mềm xuống.

Lục Dương: “… Tiền bối, rốt cuộc người có đáng tin không vậy?”

Theo lý mà nói, trong cơ thể mình có linh hồn tiên nhân thượng cổ, hẳn là thần ngăn giết thần, phật cản giết phật, cơ duyên cuồn cuộn mà đến, thăng cấp như uống nước, cùng cấp vô địch, vượt cấp chém giết, tất cả đều không thành vấn đề.

Nhưng dáng vẻ mà Bất Hủ Tiên Tử thể hiện, luôn có cảm giác không đáng tin, chi bằng ôm chặt đùi của đại sư tỷ còn hơn.

“Hừ. Ngươi nghĩ ta là ai? Ta chính là Bất Hủ Tiên Tử Hoàng Đậu Đậu!”

“Sao ta nhớ là trước đây người tự xưng là bổn tọa?” Lục Dương vẫn nhớ Bất Hủ Tiên Tử khi xưa ngạo nghễ vô cùng.

Bất Hủ Tiên Tử im lặng một lúc, rồi lại nói: “Bổn tọa là Bất Hủ Tiên Tử Hoàng Đậu Đậu… Không được, tự xưng là bổn tọa nghe gượng quá.”

Bất Hủ Tiên Tử giải thích: “Chủ yếu là ta nghe người khác nói, tự xưng là bổn tọa sẽ rất lợi hại, lúc mới tỉnh dậy, đầu óc không tỉnh táo, muốn thử xem như thế nào, bây giờ cảm thấy không quen, vẫn tự xưng là ‘ta’ đi.”

Lục Dương tò mò: “Nghe ai nói vậy?”

“Độ Kiếp kỳ, tiên nhân đều có, vất vả lắm mới tu luyện đến cảnh giới cao nhất, mọi người có thể không động thủ thì không động thủ, nhưng không động thủ thì làm sao biết được ai mạnh ai yếu? Thế là có người mở đầu, nói chuyện ngạo mạn vô cùng, rất có thể dọa người.”

“Sau đó mọi người cảm thấy cách nói này không tệ, mở miệng ngậm miệng đều là ‘bổn tọa sinh ra theo ý trời’, ‘kẻ nào chống lại tiên này, chém’, ‘phàm nhân nào dám nghịch tiên’, ‘trong cơ thể bổn tọa chứa đựng sức mạnh to lớn, đừng ép bổn tọa giải phong ấn’.”

“Để ta nghĩ xem là ai mở đầu… Ồ đúng rồi, là Ứng Thiên Tiên!”

“Lúc đó cảm thấy cách nói chuyện của bọn họ rất thú vị, nên đã ghi lại hết lời bọn họ nói, tổng hợp thành một cuốn sổ nhỏ, gọi là ‘Ngữ Lục Tiên Nhân’, cũng không biết bây giờ cuốn sách này đã bị vứt đâu rồi.”

Lục Dương: “…”

Hắn cảm thấy mình đã tìm ra nguyên nhân khiến Bất Hủ Tiên Tử bị người khác đâm sau lưng.

“Ta sẽ cho ngươi thấy một chút bản lĩnh tiên nhân, tránh để ngươi nghĩ ta là tiên giả mạo.” Bất Hủ Tiên Tử cảm thấy mình cần thể hiện một chút sức mạnh thật sự, để Lục Dương nhìn mình với cặp mắt khác xưa, cung kính với mình hơn.

“Nào, giao quyền kiểm soát cơ thể cho ta, để ngươi trải nghiệm cảm giác vượt cấp chiến đấu một lần.”

Đây là địa bàn của Vấn Đạo Tông, Lục Dương cũng không lo Bất Hủ Tiên Tử nhân cơ hội đoạt xá, chủ động nhường quyền kiểm soát cơ thể.

Lúc này trên lôi đài không có ai, Bất Hủ Tiên Tử điều khiển cơ thể Lục Dương nhảy lên lôi đài, chắp tay nói: “Các vị phụ lão hương thân, anh hùng hảo hán, có phải hôm nay ta tu luyện có chút cảm ngộ, không biết vị sư huynh sư tỷ Kim Đan sơ kỳ nào có thể lên đây thỉnh giáo một phen?”

Bất Hủ Tiên Tử giải thích với Lục Dương: “Thiên kiêu thượng cổ đều như bây giờ, khiêu khích mọi người, dựa vào nắm đấm của mình để đánh ra danh tiếng lẫy lừng, đặt nền móng cho con đường vô địch của mình, hôm nay ta sẽ làm mẫu cho ngươi một lần, ngươi học cho tốt vào!”

“Ta đến!” Một sư huynh đầu trọc nhảy lên đài, toàn thân phát ra ánh sáng công đức màu vàng.

Bất Hủ Tiên Tử hít sâu một hơi, Kim Đan cực phẩm, công đức gia thân, La Hán phụ thể, Vô Lượng Kim Thân tiểu thành, nàng lấy đầu ra đánh?

“Đổi, đổi một người khác.”

Vị sư huynh đầu trọc kia cũng không tức giận, cười tủm tỉm nhảy xuống đài, một sư huynh nho tu khác nhảy lên đài.

Sư huynh nho tu mặc một bộ trường bào màu xám, tay cầm sách trúc, mang theo nụ cười ung dung bình tĩnh.

Bất Hủ Tiên Tử lại cứng đờ, nho tu bẩm sinh, đại năng ban phúc, miệng ngậm thiên hiến, tay cầm chí bảo, cái này đánh thế nào? “Lại đổi người khác!” Bất Hủ Tiên Tử nghiến răng nói.

“Ta đến.” Sư huynh nho tu xuống đài, một sư huynh mập mạp thật thà bước lên đài.

Bất Hủ Tiên Tử chỉ cần liếc mắt một cái là biết, sư huynh mập mạp này đan thành ngũ khí, thuộc loại thượng phẩm nhất, khí vận gia thân, huyết mạch bảo vệ, công pháp lại là đỉnh cấp, không có một chút sơ hở nào.

Bất Hủ Tiên Tử lúc này mới phát hiện ra, Kim Đan kỳ có mặt ở đây, nàng không đánh lại một ai.