“Tam Lập Động Thiên là gì?” Khi tra khảo, Mạnh Cảnh Chu không có mặt.
Lục Dương giải thích: “Người chúng ta tra hỏi là Tam Lập Chân Nhân. Hắn lưu lại một Động Thiên, [quy tắc] là chỉ Trúc Cơ kỳ trở xuống mới được vào, bên trong cất giấu cả đời tài sản của hắn.”
“Tài sản của một Hợp Thể kỳ?” Mạnh Cảnh Chu hít một hơi khí lạnh.
Lục Dương không có khái niệm, nhưng Mạnh Cảnh Chu thì biết rõ tài sản của Hợp Thể kỳ kinh người cỡ nào. Nhìn xem mấy lão tổ trong nhà là biết, đó chính là của cải đủ để tiêu xài cả đời. Từ nhỏ hắn đã cực kỳ ngưỡng mộ.
Nếu đoạt được phần tài sản này, dù chỉ là một chút xíu thôi, cũng đủ để phát tài rồi.
Cho dù là những con quái vật khổng lồ như Vấn Đạo Tông, cũng không thể ngó lơ của cải của một Hợp Thể kỳ!
“Hơn nữa, chỉ có Trúc Cơ kỳ trở xuống mới được vào. He he, chẳng phải đây là cơ hội cho chúng ta sao?” Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu cười nói. Loại bí cảnh có hạn chế về cảnh giới này là nơi thích hợp nhất để bọn họ phát huy.
Sư tỷ mang bọn họ tới đây, chắc chắn là đã cân nhắc đến tài năng của họ, muốn để hai người tiến vào di tích Động Thiên.
Tốc độ phi hành của đám mây tường vân cực nhanh. Người dưới mặt đất ngẩng đầu nhìn trời, chỉ trong nháy mắt, một đám mây đã bay vút qua, nhanh đến mức như xuất hiện ảo giác.
Chẳng bao lâu sau, ba người đã đến vị trí mà Tam Lập Chân Nhân đã nói.
Thời Đại Ngu, khu vực này được phân chia khác với hiện tại. Theo cách nói bây giờ, di tích Động Thiên của Tam Lập Chân Nhân nằm dưới gốc cây thứ mười sáu từ trên đỉnh núi Đại Lãng, quận Hoa Vân, phía đông Ký Châu.
Vân Chi vuốt ve thân cây, cảm nhận được dao động không gian, xác nhận nơi này quả thực có một Động Thiên.
Vị trí của Động Thiên rất kín đáo, khó mà dò xét được. Người mạnh như Vân Chi cũng cần phải đến cực gần mới có thể biết được có Động Thiên hay không.
Động Thiên của Tam Lập Chân Nhân vẫn chưa bị ai phát hiện.
Vân Chi dùng mu ngón trỏ và ngón giữa búng nhẹ vào thân cây. Cùng với một trận vặn vẹo, cửa động đen kịt hiện ra trước mặt ba người.
Cửa động là một vòng xoáy màu đen, không gian đen tối không ngừng xoay chuyển, bên trong không gian có phù văn lóe lên, ý chỉ có người đã thêm vào [quy tắc] rồi, đây là Động Thiên có chủ, không thể dễ dàng tiến vào.
Mà quy tắc tiến vào Động Thiên này chính là Trúc Cơ kỳ dưới hai mươi tuổi mới được vào.
Lúc Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu tưởng rằng sư tỷ muốn bọn họ tiến vào, lại nhìn thấy sư tỷ dùng hai tay nắm lấy mép vòng xoáy đen, mạnh mẽ xé toạc một cái khe lớn. Tất cả quy tắc tại thời khắc này đều sụp đổ, hoàn toàn không thể hạn chế được sư tỷ.
Lục Dương: “…”
Mạnh Cảnh Chu: “…”
Theo lý mà nói, đây chẳng phải là thời khắc huy hoàng của bọn họ sao? Sao lại không giống tưởng tượng cho lắm?
Bọn họ có phải hơi dư thừa ở đây không? Vậy sư tỷ mang bọn họ tới làm gì?
Lục Dương hỏi ra nghi vấn này. Vân Chi nghiêng đầu suy nghĩ: “Lúc rời khỏi Tù Phong chẳng phải các ngươi tự lên sao? Ta đâu có gọi các ngươi?”
Thôi được rồi, thật sự thành người dư thừa luôn rồi.
Trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử cười ngả nghiêng.
Ba người tiến vào di tích Động Thiên. Phóng tầm mắt nhìn lại, nơi này là một đồng cỏ trống trải, những con voi to lớn đang chậm rãi ăn lá cây, sư tử đuổi theo linh dương, một ngụm cắn đứt cổ linh dương. Bên kia đồng cỏ là một khu rừng mưa rậm rạp, ẩn ẩn có thể nhìn thấy những con quái vật khổng lồ đang di chuyển trong rừng.
Lục Dương rõ ràng cảm nhận được tu vi của mình bị áp chế, hiện tại hắn chỉ có thể phát huy thực lực Luyện Khí hậu kỳ.
Lúc này, mây trắng tạo thành dòng chữ đập vào mắt ba người.
[Nơi này nguy hiểm, hãy rời đi ngay]
[Nơi này nguy hiểm, hãy rời đi ngay]
[Nơi này nguy hiểm, hãy rời đi ngay]
[Nếu ngươi nhất quyết tiến vào, xin hãy ghi nhớ quy tắc của Tam Lập Động Thiên, điều này có thể cứu mạng ngươi]
[Điều thứ nhất: Tu vi của tất cả mọi người sẽ bị áp chế đến Luyện Khí kỳ tầng chín]
[Điều thứ hai: Không thể liên lạc với bên ngoài]
[Điều thứ ba: Tam Lập Động Thiên chỉ có đồng cỏ, không có rừng mưa. Nếu ngươi nhìn thấy rừng mưa, xin đừng tiến vào]
[Điều thứ tư: Sư tử là loài hiền lành. Nếu sư tử đuổi theo ngươi, xin đừng bỏ chạy, nó chỉ muốn chơi đùa với ngươi thôi]
[Điều thứ năm: Linh dương là một loại yêu thú đi thẳng bằng hai chân, trên đầu có cặp sừng xoắn ốc. Linh dương cười là hiện tượng bình thường, xin đừng sợ hãi]
[Điều thứ sáu: Trên đồng cỏ không có voi. Nếu gặp voi, nhất định phải tìm sư tử che chở, sư tử sẽ bảo vệ ngươi]
[Điều thứ bảy: Nếu ngươi vô tình tiến vào rừng mưa, xin đừng hoảng sợ. Giữ bình tĩnh là điều kiện cần thiết để sống sót trong rừng mưa]
[Điều thứ tám: Đười ươi trong rừng mưa là người giả trang, cho nên việc biết nói chuyện là hiện tượng bình thường, nhưng đười ươi sẽ không chủ động nói chuyện với ngươi]
[Điều thứ chín: Nước trong rừng mưa không thể uống được]
[Điều thứ mười: Nếu ngươi gặp yêu thú Trúc Cơ kỳ, xin hãy bắt chước tiếng kêu của đười ươi, yêu thú Trúc Cơ kỳ sẽ chủ động rời đi]
[Điều thứ mười một: Tất cả các quy tắc trên đều là thật]
Sau đó, Lục Dương nhìn thấy dưới chân có người dùng máu viết mấy hàng chữ, nét chữ nguệch ngoạc, như thể được viết trong lúc vội vàng.
[Mau chạy đi, nơi này rất nguy hiểm!]
[Nơi này đã xảy ra dị biến!]
[Chú ý! Ta viết ra mới là quy tắc thật sự của Tam Lập Động Thiên!]
[Tam Lập Động Thiên có đồng cỏ và rừng mưa, rừng mưa an toàn hơn đồng cỏ!]
[Sư tử có tu vi Kim Đan kỳ, thấy người là ăn!]
[Linh dương không đi thẳng, nếu nghe thấy tiếng linh dương cười, hãy rời đi ngay!]
[Voi sẽ bảo vệ ngươi!]
[Phải giữ bình tĩnh khi ở trong rừng mưa!]
[Đừng chủ động nói chuyện với đười ươi, nếu không ngươi sẽ biến thành đười ươi!]
[Nếu cảm thấy cơ thể có gì khác lạ, hãy nhanh chóng uống nước trong rừng mưa, có thể giữ được mạng!]
[Đừng bắt chước tiếng kêu của đười ươi, điều đó sẽ thu hút yêu thú Kim Đan kỳ đến!]
[Quy tắc của Tam Lập Động Thiên đều là giả…]
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu nhìn vết máu mà lạnh sống lưng.
Vết máu vẫn chưa viết xong, chữ “giả” cuối cùng kéo dài một vệt máu, như thể có người liều mạng bò ra khỏi Động Thiên, lại bị thứ gì đó đáng sợ cắn chặt cơ thể, mạnh mẽ kéo trở về, tạo thành một vệt máu dài.
Da đầu hai người tê dại, bên trong Động Thiên này có thứ gì?
“Quy tắc này có vấn đề rất lớn, chỗ nào cũng mâu thuẫn, rốt cuộc là quy tắc trước đúng hay quy tắc sau đúng?”
“Theo như kinh nghiệm ở trấn Bố Y, quy tắc đầu tiên tương đối chính thức, là đúng?”
“Chưa chắc, không có gì nói lên rằng quy tắc chính thức hơn là đúng, quy tắc sau nhìn như được viết trong lúc vội vàng, cũng có thể là một dạng quy tắc?”
Hai người khó mà đưa ra quyết định. Hiện tại bọn họ chỉ là Luyện Khí kỳ tầng chín, nơi này khắp nơi đều là yêu thú Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ, không thể lấy cứng đối cứng, chỉ có thể lấy trí khắc phục, nhưng hiện tại có hai dạng quy tắc, không phân biệt được thật giả, một khi chọn sai, chính là chín phần chết một phần sống, vạn kiếp bất phục!
“Đừng hoảng hốt, chắc chắn có cách giải quyết. Một bên nói sư tử là hiền lành, một bên nói sư tử sẽ ăn thịt người, một bên nói voi sẽ giết người, một bên nói voi có thể bảo vệ chúng ta, chúng ta có thể dẫn sư tử và voi đến cùng một chỗ, xem xem ai có thể bảo vệ chúng ta, như vậy là có thể phán đoán được quy tắc nào mới là quy tắc thật sự…”
“Có khả năng cả hai quy tắc đều nửa thật nửa giả, quy tắc viết ra chính là để lừa người không?”
“Có hơi khó giải quyết nhỉ.”
Ngay khi hai người đang vắt óc suy nghĩ, tìm cách sinh tồn, chỉ thấy Vân Chi nâng cánh tay lên, để lộ cổ tay trắng nõn, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
Rõ ràng đây không phải là một chưởng của Luyện Khí kỳ, chưởng phong ẩn chứa lực lượng khủng bố, gào thét tàn phá, dọa cho sư tử, linh dương, voi, đười ươi cắm đầu chạy trốn.
Bất kể là thứ ăn thịt người hay thứ bảo vệ người, đối mặt với một chưởng này đều không có gì khác biệt, chỉ có nước chạy trốn mà thôi.
Một chưởng này đánh xuyên qua đồng cỏ và rừng mưa, tạo thành một con đường thẳng tắp đến điểm cuối.
Quy tắc nơi này sao có thể hạn chế được Vân Chi?