Lục Dương chú ý thấy Phương Chỉ Ca đang nắm cổ tay của Liễu Ngọc. Ánh mắt đầy vẻ thích thú, hắn tốt bụng nhắc nhở:
“Trái tim non nớt rung động là điều tốt. Tuy nhiên, ta muốn nhắc các ngươi một điều: Hiện tại các ngươi vẫn còn nhỏ, bất kể là luyện võ hay tu tiên, đều phải giữ cho thận thủy dồi dào mới đảm bảo tốc độ tu hành.”
“Ta có một bằng hữu, vì tu luyện mà không gần nữ sắc, tiến độ tu hành cực nhanh, ai gặp cũng phải khen một tiếng thiên kiêu thời đại. Nghe đâu dạo này giá trị của hắn còn tăng thêm mười ức nữa.”
Nghe Lục Dương nhắc nhở, Phương Chỉ Ca ý thức được mình thất lễ, vội vàng buông cổ tay của Liễu Ngọc ra.
Không đúng, chuyện vẫn chưa kết thúc!