“Hả, Lục tiên sinh, ngài vừa nói gì cơ?” Tổng thống giả vờ như không hiểu Lục Dương đang nói gì.
Đám người Cứu Thế Tiểu Đội thì lại càng không hiểu nổi lời của Lục Dương.
Lục Dương nâng chén trà, thổi nhẹ làn hơi nước mỏng manh: “Nghe không hiểu ư? Vậy ta đổi sang câu hỏi khác. Ba mươi năm trước, nhà khoa học điên tiến hành thí nghiệm tạo ra Dị thú, đó thực sự chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn sao?”
“Lục tiên sinh, ý ngài là sao?” Thạch Lăng Vân cảm thấy câu hỏi của Lục tiên sinh thật kỳ lạ, nhưng hắn luôn cảm giác rằng đằng sau hai câu hỏi này ẩn chứa mối liên hệ nào đó.
Lục Dương đứng dậy, chậm rãi bước đi trước mặt Cứu Thế Tiểu Đội: “Lăng Vân, ngươi xuất thân tầm thường, chỉ nhờ thể chất đặc biệt mà quật khởi từ tầng lớp thấp kém, một đường thẳng tiến, ôm được mỹ nhân về. Dù có kẻ gây khó dễ, nhưng cuối cùng đều bị ngươi giải quyết. Ngươi chưa từng cảm thấy cuộc đời mình rất đỗi huy hoàng sao?”