“Hái nấm, hái nấm, hái được một cây nấm nhỏ…”
Khúc đồng dao cổ xưa vang vọng trong rừng rậm, âm thanh uyển chuyển, trong trẻo và sáng sủa, vừa nghe đã biết người hát là một tiểu cô nương hoạt bát cởi mở.
Thế nhưng, nếu có người nhìn thấy được dung mạo của người hát, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc.
Người hát là một nam tử đầu trọc, bảo tướng trang nghiêm, dùng quần áo làm từ lá cây để che thân, thật khó tưởng tượng được người như thế này lại có thể hát đồng dao.
Bất Hủ Tiên Tử ngồi xổm bên hồ, nhìn thân thể của mình, đôi mắt đảo qua đảo lại.