Nghe xong ảo tưởng của Man Cốt, trong đầu Lục Dương không khỏi hiện lên một hình ảnh:
Dưới bầu trời đêm tối đen như mực, yên tĩnh không một tiếng động. Trong khu rừng rậm cô tịch, đống lửa là nguồn sáng duy nhất, phát ra âm thanh lách tách càng làm nổi bật sự tĩnh lặng của rừng sâu.
Một con dê bị mổ phanh bụng, lấy hết nội tạng ra, bôi những loại thảo dược kỳ lạ lên khắp cơ thể, đứng trên đống lửa, nhảy điệu múa không biết gọi là gì, trông giống như tế phẩm dâng lên tà thần.
Khung cảnh này thực sự có chút kỳ dị, vượt xa khả năng thưởng thức nghệ thuật của nhân tộc hiện tại.
“Ý tưởng hay đấy, không hổ là Man tộc, cách suy nghĩ của bọn họ đã rất giống với tổ tiên rồi!” Bất Hủ Tiên Tử vỗ đùi nói đầy hưng phấn, từ Man Cốt, nàng như thấp thoáng thấy được bóng dáng của cố nhân.