Thiên Môn phong.
Tiếng đàn tuyệt diệu vang vọng, uyển chuyển như dòng suối chảy bên tai, nhẹ nhàng tựa mây trôi bồng bềnh, mang lại cảm giác thư thái khó tả khắp cơ thể.
Lục Dương nằm lười biếng trong bụi cỏ, gối đầu lên hai tay, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, lắng nghe tiếng đàn của Tam sư tỷ, cảm thấy bao mệt mỏi sau chuyến đi Xuân Giang thành dần tan biến.
Hắn vừa nghe đàn, vừa gắp một hạt sen từ trong đĩa ném vào miệng.
Nếu có người sành sỏi ở đây, ắt nhận ra đây là hạt sen của hoa song sinh tịnh đế liên. Mặt sông Song Sinh đầy những đóa sen như thế, khi rời đi, Lục Dương đã hái được mấy đài sen.