Nghe Lục Dương nói, Mạnh Cảnh Chu vốn đang nhăn nhó vì đau đớn bỗng bình tĩnh lại, chỉnh lại cổ áo vốn không hề xộc xệch.
“Ngươi nói bừa gì đó, ai ghen tị với tiểu tử này chứ.”
“Ta chỉ thấy vận đào hoa của hắn quá vượng, dễ biến thành kiếp đào hoa, nên mới lo lắng mà thôi.”
Lục Dương gật đầu, xem như tin lời nói nhảm của Mạnh Cảnh Chu.
“Nhưng mà ngươi nói hắn trúng lời nguyền, là chuyện gì thế?”