“Mạnh công tử, đã ba năm rồi chúng ta chưa gặp nhau nhỉ. Ở đế đô, ta thường nghe kể về phong thái của ngươi.”
Nhị hoàng tử Khương Trúc, dáng vẻ hiên ngang, anh tuấn bất phàm, mỉm cười vỗ nhẹ lên vai Mạnh Cảnh Chu, như những bằng hữu lâu ngày không gặp.
“Hai người quen nhau?” Lục Dương ngạc nhiên hỏi, rồi lại thấy hợp lý, ở đế đô, ai mà không biết Mạnh Cảnh Chu.
Mạnh Cảnh Chu truyền âm cho Lục Dương: “Khi ta còn tung hoành ở đế đô, ta đã đánh đệ đệ của hắn, là đệ ruột cùng cha cùng mẹ. Sau chuyện đó, ta và hắn mới quen nhau.”
Lục Dương thầm nghĩ, đúng là hảo hán, ngay cả hoàng tử cũng dám đánh.