Sau khi Mạnh Cảnh Chu tuyên bố xong quy tắc thi đấu, La Thiên Sâm Lâm chìm trong im lặng như tờ. Mọi người như đàn sói trong đêm tối, đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn Lục Dương bị trói trên ghế.
Lục Dương bị nhìn đến mức rợn cả tóc gáy. Nhìn từng chiếc thiệp mời gửi đến chất đầy bàn ở Mạnh gia là một chuyện, còn đổi thiệp mời thành người thật đứng san sát trước mặt lại là chuyện khác.
"Sư phụ, rốt cuộc người đã chọc phải bao nhiêu người ở Đế Thành vậy? Người đã Độ Kiếp kỳ rồi, còn không mau đến đây giết hết đám kẻ thù này đi?"
Đặt mình vào cảnh ngộ nguy hiểm vạn phần của tu tiên giới, chỉ có sát phạt quyết đoán mới có thể bảo toàn mạng sống.
Mạnh Cảnh Ngọc ngồi trên ngọn cây, bên tay trái là đĩa đựng trái cây vận chuyển từ Đông Hải đến và bánh ngọt của Thiên Hương Lâu, bên tay phải là nước ép từ trái cây của Yêu Vực. Tất cả những thứ này đều là công lao nàng vất vả bọc Lục Dương lại thành món quà tinh xảo, ném ra ngoài vào thời điểm thích hợp.