“Thế nào, Lục huynh? Nếu viết không được thì cũng không cần cố gắng làm gì, cứ thừa nhận đi.” Khương Liên Y ngẩn người, Đái Bất Phàm thấy vậy bèn lạnh lùng cười một tiếng, khẳng định Lục Dương không làm nổi thơ.
Mạnh Cảnh Chu muốn làm thơ thật, nhưng vấn đề là hắn không biết làm thơ, mà có làm được thì cũng chỉ ở mức độ vè vặt.
Mạnh Cảnh Ngọc kéo tay áo, ánh mắt lo lắng nhìn Khương Liên Y, nàng cũng nhận ra Đái Bất Phàm và Chung Ý đang cố ý nhắm vào Lục Dương ca ca.
Lạc Vô Song nhíu mày, cảm thấy Đái Bất Phàm có hơi quá đáng.
“Viết thì viết.” Khương Liên Y nói, lấy văn phòng tứ bảo từ ngọc bài thân phận ra, mài mực viết chữ, rất nhanh đã viết xong một bài từ.