Sau khi Lục Dương biến thành hài đồng, không chỉ thân hình nhỏ lại mà ngay cả tu vi cũng bị phong ấn, trở nên chẳng khác nào một đứa trẻ bình thường.
“Không có quần áo phù hợp đâu.” Lục Dương cau mày lo lắng, khoác chiếc áo quá khổ, vạt áo chạm đất, dáng vẻ này khiến hắn không dám bước ra ngoài sân.
Quần áo trước đây mặc vào như quấn chăn, mà hắn lại không mang theo đồ trẻ con, nhất thời không có gì để mặc.
Có tu vi hay không cũng chẳng quan trọng, theo lời trưởng lão Chu Ngọc Lộ, tu vi sẽ khôi phục, trước mắt tìm một bộ quần áo để mặc vẫn quan trọng hơn.
“Tìm đâu ra quần áo đây, ái chà…”