Khóe miệng Lục Dương co giật, quá trình phát triển của Khai Hoàng tự quả thật ngoài dự liệu.
“Tây Thiên tự dù sao cũng là chính thống Phật quốc, chắc sẽ không ra tay giết chóc chứ…”
Đoạn Trần đại sư vuốt chòm râu trắng: “Xuất gia không sát sinh, tính mạng của vị trụ trì kia chắc không sao. Nhưng còn đãi ngộ thế nào thì khó nói. Khai Hoàng tự chúng ta và Tây Thiên tự không có duyên, muốn dò hỏi tung tích của vị trụ trì kia cũng không có đường.”
“Sau khi vị trụ trì đó biến mất, quy mô của Khai Hoàng tự vẫn không thay đổi, không hề có chí tiến thủ.”
“Đợi đến khi bần tăng làm trụ trì, đã phát lời thệ nguyện, phải khiến Khai Hoàng tự hương khói hưng thịnh, lượng khách trung bình mỗi năm đạt mười triệu người.”