Lục Dương có thể cảm nhận được, Tứ Tiên Thượng Cổ đang rất cố gắng tô vẽ cho Bất Hủ Tiên Tử. Hơn nữa, hiệu quả của việc này cũng rất rõ rệt, ngay cả lão Mạnh sau khi nghe xong cũng cảm thấy Bất Hủ Tiên Tử là một bậc chân Phật đại đức, ngưỡng mộ không thôi.
“Thôi, vẫn là đừng nói nữa.” Lục Dương có lòng tốt, không muốn hãm hại huynh đệ tốt của mình, “Những chuyện như chân tướng thượng cổ thì tự mình biết là được rồi, lúc lão Mạnh độ kiếp thì đi theo ta là được.”
Sau khi tham quan xong Đại Hùng Bảo Điện, Đoạn Trần đại sư đưa hai người bọn họ đi tới phòng khách.
Trên tường của phòng khách là những dòng kinh thư thể cuồng thảo do chính tay Đoạn Trần đại sư viết, bên trong có rót tinh khí thần của ông ấy. Lục Dương hoàn toàn không hiểu được, nhưng hắn có thể cảm nhận được, cho dù không hiểu, chỉ cần ở trong phòng cũng có công hiệu tĩnh khí ngưng thần, có thể trợ giúp tu sĩ nhanh chóng nhập định.
Kinh văn viết đầy tường, đối với Đoạn Trần đại sư mà nói thì cũng là một sự tiêu hao không nhỏ, không thể viết ở mỗi phòng khách được.