Đoạn Trần đại sư tập hợp ba hương khách ở thiên điện, để mặc bọn họ tự nói chuyện, lão không quan tâm nữa.
“Xin lỗi hai vị thí chủ.” Đoạn Trần đại sư nở nụ cười áy náy: “Thông thường bần tăng tiếp đãi hương khách sẽ không ra tay.”
“Đại sư đúng là người thẳng tính.” Mạnh Cảnh Chu đặt một tay lên ngực, vô cùng tán thưởng hành động vừa rồi của Đoạn Trần đại sư.
Đoạn Trần đại sư thở dài: “Thật ra như vị hương khách thứ ba kia, mấy năm gần đây không biết có chuyện gì xảy ra, không ít đâu.”
“Bọn họ không biết trúng tà gì, cứ nghĩ rằng thê nhi gia đình là trói buộc, liền bỏ vợ bỏ con, đi tu vào cửa Phật. Đợi mấy tháng hoặc mấy năm, nghĩ thông rồi, lại muốn hoàn tục. Mấy ngôi chùa gần đây hoặc xa hơn, theo như bần tăng được biết, đều đã gặp phải tình huống tương tự.”