“Ngươi phàm nhân này thật có chút kỳ quái.” Niên Thú nổi tính đùa. Vốn dĩ chúng là yêu thú hiếu kỳ và hiếu động, nếu không thì mỗi năm đã chẳng lẩn vào đám đông để vui chơi.
Niên Thú gầm lên một tiếng rồi lao về phía Lục Dương. Lục Dương cũng vung cánh tay lên đập tới. Từ khi nhục thân tăng lên, hắn cảm thấy cận chiến cũng khá thú vị.
“Ta còn sợ ngươi chắc!”
Một người một thú quấn lấy nhau. Niên Thú đè Lục Dương xuống rồi gào thét vào mặt hắn, nước bọt văng đầy mặt.
“Tam Vị Chân Hỏa, phun!”