Lão Mã rất may mắn, được tìm thấy trước khi hứa hẹn trọn đời với cô ngựa nâu kia. Mạnh Cảnh Chu trả tiền, dẫn lão Mã và xe ngựa đi.
"Không không không, ở trong chuồng ngựa không cần nhiều như vậy." Tiểu tư ở chuồng ngựa đẩy tay ngăn lại.
"Tiền mua thức ăn, các ngươi không cần sao?" Mạnh Cảnh Chu nghi hoặc. Lão Mã đã ăn hết thức ăn cao cấp mang theo từ lâu, hắn còn tưởng rằng lão Mã đói quá nên bắt đầu ăn cả thức ăn bình thường.
Tiểu tư lắc đầu: "Ngựa của ngài không ăn gì cả."
"Hả?" Mạnh Cảnh Chu không hiểu, hắn xoa bờm của lão Mã rồi hỏi: "Ngươi bế quan sao?"
Bế quan: Ở đây ý chỉ nhịn ăn.
Lão Mã hừ một tiếng, không trả lời.
Ngựa sao có thể nói chuyện?
Mạnh Cảnh Chu ác ý đe dọa: "Nếu ngươi không trả lời, sau này cũng đừng hòng có thức ăn mà ăn!"
Một người một ngựa giằng co rất lâu, lão Mã vẫn không trả lời, Mạnh Cảnh Chu đành chịu thua, đoán được một vài chuyện.
Hắn còn nói, lúc đầu mình bỏ nhà đi sao lại thuận lợi như vậy? Ngay cả muội muội của hắn cũng biết hắn muốn bỏ nhà đi, những người khác trong nhà chắc chắn cũng biết, nhưng không ai ngăn cản, cũng không lo lắng hắn gặp chuyện ngoài ý muốn.
Loại trừ khả năng hắn không phải con ruột, vậy thì chỉ có thể là bọn họ biết hắn rất an toàn.
Hiện tại, đáp án đã rõ ràng, con ngựa kéo xe chính là sự bảo đảm lớn nhất.
Chỉ là không biết tu vi của lão Mã đến đâu, có thể bảo vệ hắn thì hẳn là không thấp.
Mạnh Cảnh Chu oán trách: "Ngươi mạnh như vậy, sao lúc đầu không ngăn sư tỷ lên xe ngựa?"
Mạnh Cảnh Chu còn nhớ rõ, lúc đầu hắn ngu ngốc coi sư tỷ là thí sinh, để nàng lên xe, còn nói rằng mình có được đề thi nhập tông.
Mất mặt đến tận nhà bà ngoại rồi.
Nếu lão Mã có thể ngăn cản sư tỷ thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Lão Mã liếc nhìn Mạnh Cảnh Chu, giống như đang nhìn một tên ngốc.
...
Trước khi Lục Dương rời đi, hắn chào hỏi với Vệ bộ đầu. Vệ bộ đầu cũng không cảm thấy bất ngờ với việc ba người Lục Dương rời đi.
Làm gì có tu sĩ nào thật sự mở tiệm đồ nướng cả đời, cũng chỉ là tìm kiếm cảm giác mới mẻ mà thôi, đợi cảm giác mới mẻ trôi qua, bọn họ cũng không mở nữa.
"Đáng tiếc quá, sau này không được ăn đồ nướng ngon như vậy nữa." Vệ bộ đầu cảm khái nói: "Ta còn trông cậy vào việc bắt người ở tiệm nướng của các ngươi, giúp ta lên chức tổng bộ đầu đây này."
Vệ bộ đầu đoán rằng nếu hắn bắt thêm được ba tên ma tu nữa thì có thể được thăng chức tổng bộ đầu.
"Ngươi rời đi cũng tốt, gần đây Diên Giang quận có thể sẽ không thái bình."
"Có ý gì?"
Vệ bộ đầu thấp giọng nói: "Ngươi không được nói chuyện này với người khác."
"Ta biết."
Vệ bộ đầu vẫn tin tưởng nhân phẩm của Lục Dương: "Ngươi biết Lý quận thủ đúng không? Hiện tại có tin đồn rằng, Lý quận thủ vì muốn thăng chức nên cấu kết với ma tu. Cụ thể là tán tu ma đạo hay là người trong ma giáo thì vẫn chưa thể xác định được, nhưng tu vi của đối phương chắc chắn không thấp, nếu không cũng không có tư cách hợp tác với Lý quận thủ."
"Thi thể của Lý quận thủ được phát hiện trên Tùng Sơn, Tổng bộ đầu Phương đoán rằng là ma tu và Lý quận thủ xảy ra xung đột về lợi ích, dẫn đến Lý quận thủ chết, ma tu vẫn còn sống, chứng minh tu vi của ma tu còn cao hơn Lý quận thủ. Lý quận thủ chỉ còn một bước nữa là đến Nguyên Anh kỳ, ngươi nghĩ xem tu vi của ma tu cao đến mức nào!"
Lục Dương co cổ lại: "Tên ma tu này thật độc ác!"
"Cho nên ta mới nói các ngươi rời đi là chuyện tốt, Diên Giang quận này nhìn như thái bình, nhưng thực tế là có thể có ma tu ẩn nấp ở đâu đó, có thể ngay bên cạnh chúng ta!"
Lục Dương cảm thấy rất đúng: "Thật vậy."
...
Man Cốt lưu luyến từ biệt quán nướng, vinh quang của tộc Nướng Man rốt cuộc cũng không thể phát dương quang đại ở thế hệ của hắn.
Hai con chướng quỷ vui mừng khôn xiết, ăn mừng vì mình không phải nướng suốt ngày đêm nữa.
...
Trước khi lên đường, Đường Vân Sinh tiễn ba người bọn họ, dặn dò bọn họ cẩn thận, việc ẩn nấp trong Vấn Đạo tông trùng trùng điệp điệp khó khăn.
Lục Dương nói, lão nhân gia ngài yên tâm đi, ba người chúng ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của tổ chức, chắc chắn có thể xâm nhập Vấn Đạo tông, đánh cắp cơ mật, cống hiến cho Bất Hủ giáo.
Trên xe ngựa, lão Mã chậm rãi kéo xe, nhìn như đi rất chậm, nhưng thực ra sải bước rất lớn, trong đó liên quan đến kiến thức không gian cực kỳ thâm sâu.
Ba người bọn họ ngồi trong xe ngựa, bắt đầu nói chuyện phiếm về Bất Hủ Tiên Nhân.
"Ngươi xem trong sổ tay còn có tên của ba chúng ta, Bất Hủ Tiên Nhân Lục Dương, Bất Hủ Tiên Nhân Mạnh Cảnh Chu, Bất Hủ Tiên Nhân Man Cốt." Lục Dương cười nói, nhìn thấy tên mình trong sổ tay của ma giáo, thật sự là một chuyện khá thú vị.
Những người hắn quen đều có thể được tìm thấy trong sổ tay, có thể thấy rằng ma giáo rất dụng tâm trong việc phục sinh Bất Hủ Tiên Nhân.
"Các ngươi nói xem, rốt cuộc tiên danh của Bất Hủ Tiên Nhân là gì, Mendeleev? Socrates?"
Mạnh Cảnh Chu cười hì hì nói: "Có khi nào là một cái tên rẻ tiền không, kiểu như Cẩu Đản, Cẩu Thặng ấy, ngại ngùng không dám đọc tên, nên mới giấu đi, chỉ nói tôn xưng với bên ngoài."
"Cũng có thể là tiên danh của các ngươi."
Ba người bọn họ không hề có chút kính sợ nào với Bất Hủ Tiên Nhân, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời dặn dò một tháng đoán tiên danh một lần của Đường Vân Sinh, tùy ý đoán tiên danh.
"Đều thu liễm một chút đi, nếu thật sự để chúng ta đoán ra tiên danh của Bất Hủ Tiên Nhân thì làm sao bây giờ?" Lục Dương nhắc nhở, Bất Hủ Tiên Nhân là địch hay là bạn vẫn chưa rõ, việc Bất Hủ Tiên Nhân bảo vệ nhân tộc cũng chỉ là lời nói một phía của Bất Hủ giáo, không thể hoàn toàn tin tưởng.
"Hay là như vậy đi, sau này chúng ta gọi Bất Hủ Tiên Nhân là Bất Hủ Tiên Tử, như vậy dù có đọc đúng tiên danh, Bất Hủ Tiên Nhân cũng không thể phục sinh." Lục Dương đề nghị.
"Lục Dương nói có lý, ta đồng ý." Mạnh Cảnh Chu giơ tay tán thành.
Man Cốt cảm thấy vẫn là Lục huynh nghĩ chu toàn.
Xe ngựa đi một lúc, ba người cảm thấy đói bụng, bèn xuống xe ở một rừng cây nhỏ, định ăn chút gì đó.
Rừng cây nhỏ che đi ánh mặt trời gay gắt, bầu không khí yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng chim hót như có như không, khiến người ta không tự chủ được mà thả lỏng.
Mạnh Cảnh Chu trải khăn ăn, Lục Dương lấy nồi niêu bát đĩa và bùa châm lửa ra, Man Cốt triệu hồi chướng quỷ.
Hai con chướng quỷ vừa thất nghiệp được nửa ngày đã bị Man Cốt triệu hồi ra, trở lại nghề cũ, thành thạo nướng đồ ăn.
Mạnh Cảnh Chu lấy ra một quyển sách dạy nấu ăn và một đống chai lọ đủ loại, đẩy tất cả cho hai con chướng quỷ: "Đừng nướng nữa, đổi khẩu vị đi, hai ngươi làm theo công thức này đi."
Lục Dương và Man Cốt liếc nhìn: "Sao ngươi lại mang theo cả sách dạy nấu ăn?"
Hai con chướng quỷ đành phải học lại từ đầu, định bắt đầu từ món đơn giản nhất là trứng rán.
Sống không chăm chỉ, chết thì học hành cần cù.
Ba người bọn họ hoàn toàn không có ý định dùng Bế Quang đan, có thể ăn đồ ngon, tại sao lại phải ăn Bế Quang đan?
"Đường Vân Sinh đoán Bất Hủ Tiên Tử là người của tộc các ngươi, thượng cổ man tộc có truyền thuyết tương tự không?" Lục Dương hỏi.
Man Cốt lắc đầu: "Ta nghe trưởng bối nói, thượng cổ man tộc đọ sức với trời đất, có thể chiến đấu với tiên nhân, nhưng chưa từng nghe nói rằng tộc ta xuất hiện tiên nhân."
"Di tích kia cũng thật kỳ lạ, đều ghi lại sự vĩ đại của Bất Hủ Tiên Tử, sao không thuận thế ghi cả tiên danh của Bất Hủ Tiên Tử vào?"
Mạnh Cảnh Chu phân tích có lý có chứng cứ: "Ngươi nghĩ xem, thời thượng cổ người khác đều có tên và xưng hô oai phong lẫm liệt, trước khi khai chiến đều hô tên tuổi lẫn nhau, Bất Hủ Tiên Tử vừa lên đã nói bổn tôn là Bất Hủ Tiên Nhân Lý Cẩu Đản, à không đúng, phải là Bất Hủ Tiên Tử Lý Cẩu Đản, như vậy còn chưa đánh đã mất đi một nửa khí thế rồi!"
"Bất Hủ Tiên Tử chắc chắn muốn xóa bỏ lịch sử đen tối này!"
Lục Dương cũng cười nói: "Cũng có thể là tiên danh quá đáng yêu, không có lực uy hiếp, ví dụ như Bất Hủ Tiên Tử Hoàng Đậu Đậu gì đó."
Bảy chữ “Bất Hủ Tiên Tử Hoàng Đậu Đậu” giống như chạm đến thiên cơ, thiên địa biến sắc, một loại sức mạnh không thể hiểu được xoay quanh trên đỉnh đầu ba người, hình thành một bóng người.
Lúc đầu lão Mã còn rất thả lỏng, nhưng giờ phút này lại trở nên cảnh giác, bảo vệ Mạnh Cảnh Chu ở phía sau, chăm chú nhìn vào sức mạnh trên không trung.
Ba người bọn họ nuốt nước miếng.
Xong rồi, hình như làm lớn chuyện rồi.