Đái Bất Phàm vừa trải qua một giấc mơ rất dài. Hắn mơ thấy bản thân khi vừa ra đời đã khiến thiên địa dị tượng, là thiên tài trời ban, sau khi bái sư ở Vấn Đạo Tông, nơi các thiên tài tụ hội, ngoại trừ Vân Chi, hắn vẫn có thể đè bẹp đồng lứa, một đường quét ngang.
Hắn làm việc có chừng mực, được các sư đệ sư muội kính trọng, sau khi bước vào Hợp Thể kỳ, hắn chủ trì các công việc của đại điện nhiệm vụ, các bên đều tâm phục khẩu phục hắn...
“Đái sư huynh, Đái sư huynh tỉnh lại đi!”
Lục Dương ra sức lay tỉnh Đái sư huynh đang nằm trên mặt đất, hắn cũng dùng sức bấm huyệt nhân trung của đối phương. Đái sư huynh chợt bật dậy, ánh mắt mờ mịt, ký ức hỗn loạn.
Vừa rồi là… đèn kéo quân sao?