TRUYỆN FULL

[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 133: Sau khi mặt trời lặn đi sẽ là mặt trăng

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Chiếc phi xa rơi nhanh chóng khiến Mạnh Cảnh Chu vô cùng kinh hãi.

Trên trán Lục Dương toát mồ hôi lạnh, hắn liều mạng vận chuyển thuật phi kiếm nhưng phi xa vẫn tiếp tục rơi xuống. Hắn đã mất kiểm soát đối với Thanh Phong Kiếm, cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Bất Ngữ Đạo Nhân trầm giọng nói: “Không thể vận chuyển linh lực ở nơi này, tất cả pháp thuật đều mất hiệu lực!”

“Cái gì?!”

Bất Ngữ Đạo Nhân đã từng trải qua nhiều chuyện nên hắn cũng đã đoán được chuyện gì đang xảy ra, nhưng nếu đúng như những gì hắn nghĩ thì ba người bọn họ thật sự quá xui xẻo rồi.

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để nói về chuyện này, việc cấp bách cần làm là cứu được Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu trước đã.

Hắn đứng dậy, mở mui xe, một tay ôm Lục Dương, tay còn lại ôm Mạnh Cảnh Chu kẹp ở bên hông rồi nhảy xuống.

Dù không thể sử dụng linh lực ở nơi này nhưng nhục thân vẫn không bị hạn chế, với tư cách là một tu sĩ đại năng Hợp Thể kỳ, hắn nhảy từ trên cao xuống sẽ không gặp phải vấn đề gì.

Lục Dương cố gắng mở mắt ra để xem tình hình nhưng cơn gió mạnh khi rơi xuống khiến hắn và Mạnh Cảnh Chu không thể mở mắt ra được.

Khi ba người sắp chạm đất, Bất Ngữ Đạo Nhân buông tay, nhẹ nhàng kéo hai người bọn họ lại, còn bản thân hắn thì rơi xuống trước, mặt đất bị hắn đập mạnh tạo thành một cái hố lớn. Ngay sau đó, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu cũng rơi xuống, được Bất Ngữ Đạo Nhân đỡ lấy, khoảng cách trước sau chưa đến một giây.

Nếu Bất Ngữ Đạo Nhân trực tiếp ôm hai người bọn họ rơi xuống thì bản thân hắn sẽ không sao nhưng Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu không thể chịu được cú va chạm này, chắc chắn sẽ bị thương nặng hoặc mất mạng!

“Hu, hu, hu!” Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu vẫn chưa hết bàng hoàng, chuyến đi xa này đúng là độc lạ, vừa ra khỏi nhà đã bị rơi xe rồi.

“Đây là đâu?” Lục Dương cau mày, phát hiện nơi này là một tiểu trấn, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, hắn nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao không thể vận chuyển linh lực ở nơi này.

“Sao không có ai ra ngoài nhỉ?” Lục Dương phát hiện ra một vấn đề mới, hiện tại mới tới giờ Hợi, âm thanh phi xa rơi xuống rất lớn, tại sao không có ai ra ngoài xem thử?

Chẳng lẽ tiểu trấn này không có người sống, là một cái trấn chết?

Không đúng, trong các căn nhà tranh và khách điếm đều thắp nến, thông qua cửa sổ giấy còn có thể nhìn thấy bóng người thấp thoáng, chắc chắn là có người.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lục Dương cảm thấy nơi này toát ra một sự kỳ lạ khó tả.

Hắn nhìn về phía Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu lắc đầu, hắn cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bất Ngữ Đạo Nhân đi đến chỗ phi xa bị vỡ, rút Thanh Phong Kiếm từ dưới gầm xe ra. Thanh Phong Kiếm là Vân Chi tặng cho Lục Dương, phẩm chất cực cao nên tình huống này không thể gây ra một chút tổn thương nào cho nó.

“Cầm lấy mà phòng thân.” Bất Ngữ Đạo Nhân đưa Thanh Phong Kiếm cho Lục Dương, không còn dáng vẻ tươi cười như trước đó, thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Bất Ngữ Đạo Nhân phát hiện áp chế linh lực ở nơi này vô cùng lợi hại, ngay cả hắn cũng không thể điều động linh lực.

Đột nhiên, trong tay ba người bọn họ xuất hiện một tờ giấy, chữ viết chi chít cả mặt trước và mặt sau.

[Quy tắc Trấn Bố Y]

[Điều thứ nhất: Trong phạm vi tiểu trấn không có linh khí, không thể vận chuyển linh lực]

[Điều thứ hai: Từ giờ Hợi đến giờ Thìn, căn nhà tranh đã đóng cửa và căn phòng đã đóng cửa ở khách điếm là nơi tuyệt đối an toàn, ngoài những nơi đó ra đều là nơi nguy hiểm]

[Điều thứ ba: Phải rời khỏi nhà tranh và khách điếm vào giờ Tỵ, không được trở về nhà tranh hoặc khách điếm trước giờ Tuất]

[Điều thứ tư: Phải ngủ trước giờ Tý]

[Điều thứ năm: Không được vào phòng Thiên tự]

[Điều thứ sáu: Nếu nghe thấy tiếng gõ cửa hoặc gõ cửa sổ trong nhà tranh hoặc khách điếm, bất kể đối phương nói gì cũng không được mở cửa hoặc cửa sổ]

[Điều thứ bảy: Trong tiểu trấn chỉ có chó hoa và chó trắng, không có chó đen, nếu nhìn thấy chó đen phải lập tức bỏ chạy]

[Điều thứ tám: Tư thục đã bỏ hoang nhiều năm, trong tiểu trấn không có tiên sinh tư thục, trong tư thục chỉ truyền ra tiếng chó sủa, không truyền ra tiếng đọc sách]

[Điều thứ chín: Người mặc áo xám là tiên sinh tư thục, nếu gặp tiên sinh tư thục, bất kể đối phương nói gì cũng phải giả vờ như không nghe thấy]

[Điều thứ mười: Không được nhìn thẳng vào mắt tiên sinh tư thục, nếu nhìn thẳng vào mắt tiên sinh tư thục sẽ biến thành chó đen]

[Điều thứ mười một: Tất cả thức ăn trong tiểu trấn đều được cung cấp miễn phí, có thể tự lấy nhưng không được ăn bánh bao nhân thịt]

[Điều thứ mười hai: Cẩn thận với người của quan phủ, người mặc đồ đen là người của quan phủ, nếu gặp người của quan phủ phải lập tức bỏ chạy, bất kể đối phương gọi gì cũng không được quay đầu lại]

[Điều thứ mười ba: Nếu cảm thấy có người theo dõi mình thì hãy tin rằng đó chỉ là ảo giác, tuyệt đối không được bộc lộ sự bất an và khó chịu]

[Điều thứ mười bốn: Cơ thể của người sau khi chết được gọi là thi thể, thi thể hoạt động là hiện tượng bình thường]

[Điều thứ mười lăm: Nếu có vấn đề gì trong khách điếm thì hỏi chưởng quỹ khách điếm, nếu có vấn đề gì ngoài khách điếm thì hỏi chưởng quỹ tiệm thuốc, nhưng không được nói chuyện với bọn họ]

[Điều thứ mười sáu: Sau khi vào cánh cửa màu đen thì không được nói chuyện và không được ăn bất cứ thứ gì bên trong]

[Điều thứ mười bảy: Không nên dễ dàng tin lời người lạ nhưng những người mặc đồ trắng đều nói thật]

[Điều thứ mười tám: Tổ từ có quái vật ăn thịt người]

[Điều thứ mười chín: Tổ từ là nơi an toàn]

[Điều thứ hai mươi: Người dân trong tiểu trấn không thể tiết lộ chuyện liên quan đến tiểu trấn cho người ngoài]