TRUYỆN FULL

[Dịch] Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 137: Chẳng lẽ quyển sách này chính là cấm thư trong truyền thuyết kia... (1)

Khi hai người quay trở lại phòng, vừa khéo chạm mặt hai gã du thương. Hôm qua, hai gã này còn tỏ ra rất ngang ngược, nhưng hôm nay lại trái ngược hẳn, bày ra vẻ mặt thân thiện, còn mời hai người vào trong ngồi chơi. Lục Dương không muốn tiếp xúc nhiều với bọn chúng, trực tiếp từ chối.

Sau khi bị từ chối, hai gã du thương cũng không tức giận, đóng cửa phòng lại.

Tiếng gõ mõ vang lên, tiếng người hô: “Giờ Hợi đã đến!”

Cộp, cộp, cộp!

Tiếng bước chân có quy luật vang lên trong hành lang, đôi mắt đen nhánh của tiểu nhị đang lang thang nơi đó.

Tiểu nhị gõ nhẹ cửa phòng đối diện: “Khách quan, có ở đó không? Phiền mở cửa ra.”

Đúng lúc hai người nghĩ rằng sẽ giống như đêm qua, du thương nhất quyết không mở cửa, tiếng tiểu nhị gõ cửa càng lúc càng lớn, đến mức rung trời rung đất thì...

Két!

Cửa phòng đối diện mở ra.

Một gã du thương kinh hãi trước hành động của đồng bọn: “Ngươi... ngươi làm gì vậy? Sao lại mở cửa?”

“Đóng cửa lại, đóng cửa lại mau!”

“Ngươi muốn chết thì đừng kéo ta theo!”

“Sao không đóng được cửa?”

Rõ ràng có hai gã du thương, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có một gã lên tiếng, gã còn lại không phát ra âm thanh nào, vô cùng quỷ dị.

“Ngươi... đừng lại đây, a ——”

Kèm theo tiếng hét thảm thiết vang lên từ phía đối diện, mọi thứ trở lại yên tĩnh.

“Đã xảy ra chuyện gì? Du thương đâu có ngu, sao lại chủ động mở cửa?” Trong lòng Mạnh Cảnh Chu dâng lên một luồng ớn lạnh.

Lục Dương trầm tư một lát, nghĩ đến một khả năng: “Ngươi còn nhớ sáng nay chúng ta thấy người kia bị quan sai giết chết không? Hắn chết đi rồi sống lại, trông không khác gì người sống.”

“Quy tắc có nói, [thi thể cử động là hiện tượng bình thường], nhưng quy tắc đâu có nói thi thể sẽ sống lại!”

“Sáng nay người kia chết đi sống lại, liệu có còn là chính hắn nữa không?”

Mạnh Cảnh Chu trợn to mắt: “Ý ngươi là... đã có một gã du thương chết, nhưng đồng bọn lại không phát giác ra?”

Lục Dương gật đầu: “Đúng, là ý này!”

Trong lòng Mạnh Cảnh Chu tê dại, hôm nay nhìn thấy người đi trên phố đông đúc, cứ tưởng không có mấy người gặp nạn, giờ xem ra, chỉ sợ ban ngày trên phố có không ít xác sống!

Tiếng đập cửa dữ dội vang lên lần nữa, lần này là đập vào cửa phòng của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.

“Cứu mạng, cứu ta với! Tiểu nhị muốn giết ta!”

“Mở cửa, mau mở cửa ra!”

“Cầu xin các ngươi làm phúc cứu ta với, ta sẽ cho các ngươi hoàng kim, linh thạch, cả vị trí của di tích động thiên!”

“Đừng giết ta ——”

Ngay sau đó là tiếng rì rầm của chiếc rìu chém vào thịt, đập vào xương, kèm theo tiếng hét thảm của du thương.

Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu nhìn nhau, đều quyết định không mở cửa. Vừa rồi rõ ràng đối diện đã không còn động tĩnh, giờ lại đến cầu cứu, nghĩ thế nào cũng thấy không ổn, quá mức quỷ dị và kỳ lạ.

Hơn nữa, Lục Dương đã nghe Bất Hủ Tiên Tử nói hai gã du thương này không phải hạng người tốt lành gì, không đáng để cứu.

Tiếng của du thương biến mất, lại truyền đến tiếng tiểu nhị gõ cửa nhẹ nhàng: “Hai vị khách quan, có ở đó không? Phiền mở cửa ra?”

“Hai vị khách quan, có ở đó không? Phiền mở cửa ra!”

“Ta bảo các ngươi mở cửa!”

“Mở cửa ra cho lão tử!”

Giống như hôm qua, tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, cả khách sạn đều nghe thấy.

Không biết là do chất lượng cửa tốt hay do quy tắc hạn chế, tiểu nhị cũng không đập cửa xông vào được.

Lục Dương nghe thấy tiếng tiểu nhị đi lên lầu, chắc là trở lại phòng Thiên Tự rồi.

Con quái vật ngoài cửa sổ không xuất hiện nữa, đêm nay bình an.

Sáng hôm sau, khi rời khỏi khách sạn, Lục Dương chú ý thấy cửa phòng đối diện đã chuyển từ màu nâu sang màu đen, hai gã du thương cười nói bước ra từ trong phòng, còn cười chào hỏi Lục Dương.

[Quy tắc thứ mười sáu: Sau khi bước vào cánh cửa màu đen, không được nói chuyện, cũng không được ăn bất cứ thứ gì bên trong]

Ánh mắt Lục Dương trầm xuống, hai gã du thương này đã không cần tuân thủ quy tắc bình thường nữa rồi.

Mạnh Cảnh Chu không nhịn được hỏi: “Tối hôm qua là một trong hai người cầu cứu à?”

Hai gã du thương rất ngạc nhiên, vẻ mặt không giống đang giả vờ: “Cầu cứu? Ai cầu cứu cơ?”

Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu không đoán được tình huống của du thương, không muốn nói nhiều, vội vàng rời đi.

Ban ngày hôm nay, hai người luôn đi theo quan sai từ xa, phát hiện ra quan sai chỉ ăn một bữa mỗi ngày, và nhất định phải là bánh bao thịt.

Mạnh Cảnh Chu đã từng lén lấy được một chiếc bánh bao thịt, sau khi mở ra, ngoài thịt còn có cả thứ nghi là móng tay và lông tóc.

Sau khi ăn cơm, quan sai sẽ đi trên phố, đuổi theo người như đuổi vịt. Có người xui xẻo bất cẩn quay đầu lại, lập tức chết thảm rồi sống lại.

“Ngươi có để ý không, quan sai đi khắp thị trấn, nhưng không hề đến gần tư thục!”

Lục Dương trải bản đồ ra, đây là bản đồ vẽ được khi đi dạo quanh thị trấn ngày hôm qua, trên bản đồ đánh dấu điểm rơi xe, khách sạn, tư thục, tiệm may, tiệm thuốc, quan phủ.

Bản đồ vẽ xấu không nói nên lời, tin tốt là tự mình vẽ thì tự mình hiểu.

“Xem ra quy tắc mà bọn chúng tuân thủ không giống nhau, cũng không phải là một khối thống nhất!” Mạnh Cảnh Chu cười nói, đây là một tin tốt, chỉ xem xem vận dụng tin tức này như thế nào thôi.

Khi đi trên đường lớn, hai người nhìn thấy có bóng người thấp thoáng trong căn nhà tranh qua cửa sổ giấy.

Quy tắc yêu cầu [trước giờ Tuất, không được quay về nhà tranh hoặc khách sạn], người trong căn nhà tranh là thứ gì đây?

“Xem ra thị trấn này còn rất nhiều quy tắc mà chúng ta không biết.”

Lục Dương cảm thấy cổ đại hợp thể kỳ đúng là quá rảnh rỗi.

“Tiên tử, có nhìn thấy tình huống bên ngoài không? Sư phụ ta đánh thế nào rồi?”

Bất Hủ Tiên Tử tặc lưỡi lấy làm lạ: “Sư phụ ngươi có cảm ngộ về kiếm đạo rất sâu, một đấu bốn mà cũng không rơi vào thế hạ phong.”

Lục Dương gật đầu, vậy thì hắn yên tâm rồi.

Hai người quay trở lại khách sạn, Lục Dương viết một dòng chữ trên mảnh giấy rồi đưa cho ông chủ khách sạn: Ngươi cũng từ bên ngoài đến?

Mạnh Cảnh Chu đứng bên cạnh nhìn, hiểu được ý của Lục Dương. Quy tắc có nói người bản địa không thể tiết lộ chuyện của thị trấn cho người ngoài biết, nhưng ông chủ khách sạn lại có thể, điều này chứng tỏ ông chủ khách sạn không phải là người bản địa.

Ông chủ khách sạn không ngờ Lục Dương lại hỏi vấn đề này, viết xuống một chữ “phải”.

Lục Dương lại viết: Người bình thường hay tu sĩ?

Ông chủ viết: Luyện Khí tầng chín.

Lục Dương viết: Sao lại trở thành ông chủ khách sạn?

Ông chủ viết: Ta không thể nói.

Lục Dương viết tiếp: Ngươi có cần tuân thủ quy tắc khác với chúng ta không? Cụ thể là quy tắc gì?

Ông chủ viết: Ta tuân thủ [quy tắc của khách sạn Bố Y Trấn], không thể nói cụ thể cho các ngươi biết.

Lục Dương lại viết: Có muốn rời đi không?

Tay phải của ông chủ run lên: Muốn.

Lục Dương lấy ngọc bài thân phận ra: Hai chúng ta là đệ tử Vấn Đạo Tông, lạc vào nơi đây, cũng muốn rời đi.

Biết được bọn họ là đệ tử Vấn Đạo Tông, ông chủ càng kích động hơn, dùng đôi tay run rẩy viết: Các ngươi cần gì?

Lục Dương viết: Cởi bộ đồ trắng của ngươi ra.

Ông chủ khách sạn thấy yêu cầu của Lục Dương, đầu tiên là sững sờ, không ngờ Lục Dương lại đưa ra yêu cầu này.

Quy tắc mà ông ta tuân thủ có ghi [trong quy tắc, cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của khách, ngoại trừ những yêu cầu trái với luân thường đạo lý], không hề đề cập đến việc không được cởi quần áo.

Ông chủ khách sạn cởi bộ đồ trắng ra, đưa cho Lục Dương.

Lục Dương cất bộ quần áo, cùng Mạnh Cảnh Chu quay về phòng.

“Gõ cửa hai ngày rồi, hôm nay đến lượt chúng ta!” Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu cười lạnh.

——

Còn một chương nữa, xin phiếu tháng.