Giờ Hợi đã điểm, cả khách điếm chỉ còn hai vị khách là Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Tiểu nhị xách rìu từ tầng ba đi xuống, trên rìu còn dính máu, chưa kịp đông lại, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, không biết là của ai.
Hắn khẽ nhếch mép cười. Dù lỡ bước vào trấn nhỏ này và bị ép tuân theo quy tắc, nhưng quy tắc này cũng là một cơ hội, một cơ hội để giải phóng bản năng.
Hắn đã quên mình đến Trấn Bố Y bao lâu, cũng không nhớ đã giết bao nhiêu người.
Hai người này cũng coi như vận khí tốt, Trấn Bố Y chỗ nào cũng là bẫy, vậy mà cả hai không trúng bẫy, còn sống đến giờ. Những nhóm khách trước đâu có được vận khí như vậy, bọn họ mới đến, không quen đường, cũng không tin quy tắc, chẳng mấy chốc đã bỏ mạng cả.
Phòng Địa tự có mười gian, chín gian đã đổi sang màu đen chính là bằng chứng, đây còn chưa tính những kẻ ngốc nghếch lên tầng ba ở phòng Thiên tự.
Vận khí của hai kẻ mới đến này cũng nên hết rồi.
Hắn quyết định tối nay sẽ gõ cửa suốt đêm, gõ đến tận sáng, cho dù không giết được cả hai thì cũng hành hạ bọn họ.
“Lạ thật, mấy hôm trước phòng Địa tự số 4 vẫn sáng đèn, sao hôm nay lại không bật đèn nhỉ?”
Tiểu nhị nhanh chóng hiểu ra nguyên nhân, lạnh lùng nói: “Tưởng làm vậy là ta sẽ bỏ qua cho các ngươi sao, ngây thơ.”
Hắn chỉnh lại giọng, khẽ gõ cửa: “Hai vị khách quan, mở cửa đi, có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm.”
Tiểu nhị ngừng lại rồi dùng giọng trầm ổn đáng tin cậy hơn nói: “Hai vị khách quan, mở cửa đi, có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm.”
Như mọi khi, không có tiếng đáp lại.
Đột nhiên, không biết từ đâu, một bàn tay chộp lấy mắt cá chân của hắn.
“Ai đó!”
Hắn cúi đầu thật nhanh, phát hiện không biết từ lúc nào, dưới bức tường của phòng Địa tự số 4 đã có một cái lỗ, từ cái lỗ đó, một bàn tay tái nhợt vươn ra, nắm chặt lấy mắt cá chân của hắn.
Lực của bàn tay đó rất mạnh, chỉ kéo nhẹ một cái đã khiến hắn ngã nhào.
Choang ——
Tiểu nhị ngã sõng soài dưới đất, chiếc rìu cũng văng sang một bên.
Hắn cố gắng bò ra ngoài, muốn thoát khỏi sự trói buộc này, nhưng lực của bàn tay kia vượt quá sức tưởng tượng của hắn, không thể nào thoát ra được!
Từ trước đến nay chỉ có hắn kéo người khác, chứ đã bao giờ bị người khác kéo đâu!
Hắn sẽ chết mất!
Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác hết sức nực cười! Nhưng điều này sao có thể xảy ra được, hắn mới là thợ săn, còn khách trọ chỉ là con mồi mà thôi!
“Không đúng, chuyện này có thể xảy ra!” Tiểu nhị chợt nhớ đến quy tắc thứ hai.
[Từ giờ Hợi đến giờ Thìn, nhà tranh đóng cửa và phòng khách điếm đóng cửa là tuyệt đối an toàn, những nơi khác đều rất nguy hiểm.]
Phòng Địa tự số 4 vẫn đóng cửa, đối với khách trọ mà nói thì đây là nơi tuyệt đối an toàn, nếu hắn bị kéo vào trong phòng, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm!
Tiểu nhị cố gắng dùng ngón tay bám chặt lấy sàn nhà, trông hắn chẳng khác nào con mồi đang cố gắng chạy thoát khỏi một con mãng xà khổng lồ khi đã bị nuốt đến một nửa. Hắn gào lên: “Cứu với! Cứu với! Cứu ta với!”
Tiếng gào thét vô cùng thảm thiết.
Đáng tiếc chẳng có ai cứu hắn cả.
Trong [Quy tắc của khách điếm Trấn Bố Y] không có điều nào nói về việc cứu tiểu nhị.
Khi hơn nửa thân người của hắn đã bị kéo vào trong, hai bàn tay hắn cố gắng chống vào hai bên vách tường, dồn sức thật mạnh, cuối cùng cũng thoát khỏi được sự trói buộc kia.
Tiểu nhị chẳng buồn nhặt lại chiếc rìu, hắn chạy tập tễnh về phòng Thiên tự.
“Để hắn chạy thoát rồi?” Mạnh Cảnh Chu có phần bất lực, lực đạo của đối phương quá mạnh, cho dù hắn đã bóp nát mắt cá chân của đối phương cũng không thể kéo vào được.
Hai người bọn họ đã nói rồi, hôm nay nhất định phải giải quyết tên tiểu nhị phiền phức kia, đêm nào cũng không chịu ngủ, cứ gõ cửa ầm ĩ.
Không chịu ra ngoài mà hỏi xem, hai chúng ta là ai, là hai Đà chủ của Ma giáo, từ trước đến nay đã bao giờ chịu ấm ức như vậy đâu?!
Sau hai ngày quan sát, cả hai đã hiểu được quy tắc của khách điếm này, nhanh chóng lên kế hoạch.
Đầu tiên, Lục Dương dùng Thanh Phong kiếm, dựa theo thân hình của tiểu nhị, đào một cái lỗ dưới bức tường.
Dựa vào quy tắc “Phòng đóng cửa là an toàn” để đảm bảo sau khi kéo tiểu nhị vào trong cũng không bị hắn ta tấn công, quyền chủ động vẫn nằm trong tay bọn họ.
“Con mồi có sức sống mới thú vị!” Khóe miệng Lục Dương nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, giọng nói lạnh lẽo vang vọng khắp căn phòng.
Hai bóng đen bước ra khỏi phòng Địa tự số 4, một người cầm kiếm, một người tay không, người tay không nhặt chiếc rìu dưới đất lên.
Mũi kiếm lê trên mặt đất, phát ra những âm thanh loẹt xoẹt bất quy tắc, máu trên chiếc rìu nhỏ từng giọt tí tách.
Hai bóng đen cầm theo hung khí nhuốm máu, đi lại trong khách điếm.
Tầng hai… không có, vậy thì là ở tầng ba.
Tầng ba có tất cả bốn phòng, đều là phòng Thiên tự.
Bóng đen cầm kiếm gõ cửa, giọng nói rất đỗi nhẹ nhàng: “Nghe nói ở đây có bữa tối miễn phí, chúng ta đói rồi, muốn ăn cơm, phiền ngươi mở cửa.”
Thấy phòng Thiên tự số 1 không có động tĩnh gì, Lục Dương hơi mất kiên nhẫn, đập mạnh vào cửa: “Mở cửa! Chúng ta muốn ăn cơm! Đây là cung cách phục vụ gì vậy!”
“Giữa chúng ta có hiểu lầm, ngươi mở cửa, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng!”
“Mở cửa! Mau mở cửa! Không mở cửa ta phá cửa đấy!”
Tiếng đập cửa rất lớn, cả khách điếm đều nghe thấy.
Lục Dương đạp tung cửa phòng Thiên tự số 1, bên trong trống không, hắn định bước vào nhưng lại bị một luồng sức mạnh cản lại, không vào được.
[Quy tắc thứ năm: Không được vào phòng Thiên tự.]
Tiểu nhị trốn trong một căn phòng, nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh thì sợ hãi run lên.
“Đừng… đừng sợ, quy tắc đã nói là [không được vào phòng Thiên tự], bọn họ không vào được đâu, bọn họ không vào được đâu.” Tiểu nhị lẩm bẩm nói đi nói lại nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm lo âu.
Lục Dương đá tung cửa phòng Thiên tự số 2 và số 3 nhưng không thấy tiểu nhị đâu.
“Vậy thì là phòng Thiên tự số 4 rồi!”
Lục Dương không cần nghĩ ngợi, đạp tung cửa, quả nhiên nhìn thấy tiểu nhị đang co rúm trong bóng tối.
“Ra đây! Ta tha cho ngươi một mạng!” Mạnh Cảnh Chu nghiêm giọng đe dọa.
Tiểu nhị thấy Mạnh Cảnh Chu chỉ hù dọa thì yên tâm hơn, cất tiếng cười lớn: “Ha ha, quả nhiên các ngươi cũng phải tuân theo quy tắc!”
Chỉ có hắn mới quyết định được ai có thể vào phòng Thiên tự, hơn nữa ở trong phòng Thiên tự, hắn có tuyệt đối ưu thế, không ai có thể làm hại hắn!
Đúng lúc tiểu nhị đang nghĩ có nên kéo hai người này vào không thì Lục Dương ung dung lấy một tấm biển gỗ ra từ sau lưng, tiểu nhị nhìn thấy, lộ rõ vẻ kinh hãi tột độ.
Trên tấm biển gỗ có khắc: Phòng Địa tự số 4.
Lục Dương đã dự liệu trước tình huống này, hắn thử đổi tấm biển của phòng Địa tự số 3 thành phòng Địa tự số 4, cánh cửa màu đen của phòng Địa tự số 3 chuyển thành màu nâu, chứng tỏ căn phòng này đã trở thành “Phòng Địa tự số 4”.
Cách này có thể thực hiện được.
Lục Dương đổi tấm biển của phòng Thiên tự số 4 thành phòng Địa tự số 4, bức màn ngăn cách lập tức biến mất, có thể trực tiếp đi vào trong.
Một người cầm kiếm, một người cầm rìu, trên mặt cả hai đều nở nụ cười đáng sợ.
Trong ánh mắt kinh hoàng của tiểu nhị, hai người bọn họ bước vào phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Giờ đây nơi này là phòng Địa tự số 4, đối với bọn họ thì đây là nơi tuyệt đối an toàn.
Lục Dương đá tiểu nhị ngã nhào, chặt đứt gân tay gân chân của hắn để phòng chạy trốn.
Mạnh Cảnh Chu tát cho hắn hai cái thật đau, coi như trả lãi cho việc hắn đã dám dọa bọn họ.
Sau đó cả hai lại thay cho hắn một bộ đồ trắng.
“Nói đi, ngươi biết những gì!”
[Quy tắc thứ mười bảy: Đừng dễ dàng tin lời người lạ, người mặc đồ trắng nói đều là sự thật.]