“Các ngươi không chỉ là nộp thiếu phí quản lý thôi đúng không?” Lục Dương nheo mắt. Hắn nhớ sư tỷ yêu cầu bọn họ nộp phí quản lý, còn lại toàn bộ lợi nhuận của quán nướng phải giao nộp.
Trong chuyện này có rất nhiều không gian để thao túng. Tỷ như quán nướng hợp tác với cửa hàng khác, một phần lợi nhuận của cửa hàng kia quy về quán nướng nhưng sư tỷ lại không biết chuyện này.
Lại tỷ như bọn họ có thể dùng lợi nhuận của quán nướng mua tài sản, cũng không cần giao nộp cho sư tỷ, đợi khi nào cần dùng linh thạch lại bán tài sản đi.
Đầu óc Lục Dương hơi chuyển một chút đã nghĩ ra được bảy tám cách đối phó, hắn không tin giáo chủ lại không nghĩ ra.
Trên trán giáo chủ hơi rịn mồ hôi lạnh, không ngờ hắn nhất thời thuận miệng lại lộ ra sơ hở.