Lục Dương cảm thấy không hổ danh là cao tăng đắc đạo của Phật Quốc, lời nói ra đều mang theo thiền lý.
Lục Dương càng thêm tò mò: “Trưởng lão, năm đó người quen biết vị cao tăng này như thế nào?”
“Vị cao tăng này bối phận cực cao, là đại sư hàng chữ Minh, tâm cao hơn trời, pháp hiệu Minh Thiên, người quen biết đều gọi là Minh Thiên đại sư.”
“Năm đó ta và Minh Thiên đại sư đều để ý một cô nương, một nữ không thờ hai chủ, ta và Minh Thiên đại sư tranh đoạt nhau, chủ yếu là so xem ai có nhiều linh thạch hơn. Khi còn trẻ ta đã đăng ký rất nhiều bản quyền, so linh thạch ta chưa từng sợ ai.”
“Minh Thiên đại sư thấy linh thạch không bằng ta, liền bảo có thể nhường cho hắn không. Hắn thấy ta có duyên, nguyện ý tặng Vô Dục Chân Hỏa cho ta. Ta nói không cần, đại sư nói cần, liền nhét Vô Dục Chân Hỏa cho ta.”