Có lẽ là do vận đào hoa đã dùng hết, nên trên đường này, Lục Dương không gặp tiểu thư nhà giàu nào cản đường, cũng chẳng thấy nữ hiệp áp tải hàng hóa bị cướp, càng không có chuyện tỉ thí kén rể.
Tỉ thí kén rể là phiền phức nhất. Gặp rồi chỉ có thể tránh đi. Nếu Lục Dương tham gia, thua thì vô địch đan không chịu, mà thắng thì tự nhiên có thêm một nương tử không quen biết.
Dù tính thế nào cũng không có lời.
“Ơ, trời nắng rồi?”
Lục Dương sắp quay về xe ngựa thì thấy bầu trời ở vùng núi trong xanh vạn dặm, cuối cùng cũng không mưa nữa.