Nam tử đội mũ trắng đã bỏ chạy, Lục Dương và Triệu Phá biết đây không phải là người mà bọn họ có thể bắt được, nên cũng không để trong lòng.
Triệu Phá lấy ra một chiếc chiêng nhỏ, gõ nhẹ, phát ra âm thanh du dương.
“Đây là cách ta liên lạc với bằng hữu, nếu nàng ở trong cốc, hẳn là sẽ ra tiếp ứng chúng ta rất nhanh.”
Không lâu sau, một nữ tử thướt tha bước ra từ Thất Tình Cốc, thấy Triệu Phá, mắt nàng hơi sáng lên. Nàng giấu niềm vui trong lòng rất kỹ, dùng giọng hơi ghét bỏ nói: “Lần này ngươi lại trúng lời nguyền gì rồi?”
Triệu Phá cũng không để ý đến giọng điệu của nàng, mỉm cười giới thiệu: “Đây là bằng hữu ta vừa kết giao, Lục Dương của Vấn Đạo Tông, hắn có việc muốn nhờ cốc chủ giúp đỡ.”