Nhận thấy có người vượt thời gian để quan sát mình, bầu không khí tại Tiên cảnh trở nên căng thẳng hẳn lên.
“Có khi nào là Tuế Nguyệt Tiên muốn xem chúng ta đánh cờ đến khi nào mới dùng đến Đạo Quả Tuế Nguyệt không?” Kỳ Lân Tiên lộ vẻ kỳ quái, mặc dù hắn cũng cảm thấy đánh cờ mà vài tháng mới đi một nước thì đúng là hơi quá đáng.
Ba tiên im lặng một lúc, ai cũng cảm thấy khả năng này là rất cao.
“Tiên tử, bọn họ nhìn thấy chúng ta sao?” Lục Dương bị dọa cho một phen khiếp vía, hắn cách ba tiên kia những ba trăm ngàn năm, những gì hắn thấy chỉ là bóng dáng của lịch sử, trong tình huống này mà vẫn phát giác được sự tồn tại của hắn, chẳng phải là quá kinh khủng rồi sao?
Bất Hủ Tiên Tử liếc Lục Dương một cái: “Đừng có mà tự dát vàng lên mặt mình, bọn họ cảm nhận được sự tồn tại của bổn tiên.”