“Trần Duyên đại sư quá vô tình rồi. Khi còn trẻ, ngươi cầm độ điệp giả đi du ngoạn Đại Hạ để hóa duyên, bị quan phủ bắt được, suýt nữa vì tội giả mạo công văn mà bị tống giam, vẫn là ta ra mặt giải thích, quan phủ mới không truy cứu ngươi.”
Đại Hạ có yêu cầu nghiêm ngặt đối với tư cách của hòa thượng đạo sĩ, bất kể là tăng nhân đến từ Phật quốc hay đệ tử của Huyền Không miếu, đều cần phải trải qua kỳ thi và thẩm định, có độ điệp mới được triều đình công nhận là hòa thượng. Sau khi được công nhận, mới được phép hóa duyên, làm phép, nếu không sẽ là phạm pháp.
Khi còn trẻ, Trần Duyên đại sư đến Đại Hạ truyền bá Phật pháp, việc đầu tiên là lấy được độ điệp.
Nhắc tới chuyện này, Trần Duyên đại sư càng không ngồi yên: “Nếu không phải ngươi nói cho ta biết đến Đại Hạ truyền giáo cần phải có độ điệp, sau đó bán chứng giả cho ta, sao ta có thể bị quan phủ bắt?”
Đại trưởng lão hùng hồn nói: “Là ngươi tìm ta trước, nói rằng dân chúng Đại Hạ không có đường sống, trăm họ sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, ngươi đến Đại Hạ là để giúp bọn họ thoát khỏi cảnh khốn cùng, đưa đến Phật quốc của ngươi đọc kinh Phật, đi vào cõi hư không.”