Khi Đào Thính Phong đang ăn xiên nướng thì tình cờ thấy một thiếu niên có tuổi tác tương đương mình bước vào quán. Toàn thân thiếu niên này bẩn thỉu, quần áo rách nát, trông chẳng khác nào một tên ăn mày ngoài đường.
“Chủ quán, các ngươi còn tuyển người không?” Thiếu niên bẩn thỉu hỏi.
“Ta không đòi hỏi nhiều, chỉ cần trả cho ta mức lương thấp nhất là được.” Thiếu niên bẩn thỉu thấy quán nướng này làm ăn phát đạt, chắc chắn là bận không xuể, đây là cơ hội của hắn.
“Đi đi, tiểu ăn mày từ đâu đến vậy, chúng ta không tuyển người.” Chủ quán xua đuổi thiếu niên. Dù sao thì quán nướng này chỉ là bề nổi, còn bên trong là cứ điểm của Cửu U giáo, không thể thu nhận người ngoài.
“Ta không phải ăn mày!” Thiếu niên nổi giận.