Lão tổ Côn Bằng tộc di chuyển cực nhanh, nhanh đến mức đám người kia căn bản không thể nhìn rõ được cảnh vật xung quanh.
Khung cảnh thay đổi, nhanh như chớp mắt, chỉ cần liếc nhìn bên ngoài thôi cũng đã thấy chóng mặt.
Đột nhiên, đám người kia cảm thấy dưới chân trống rỗng, thủy cầu đang trói buộc bọn hắn cũng biến mất, cả đám cứ như những chiếc bánh chẻo được thả vào nồi nước sôi, rơi thẳng xuống mặt đất.
Cũng may độ cao không lớn nên bọn hắn không bị thương, chỉ là đông nghiêng tây ngả, bộ dáng có chút khó coi.
“Sao mặt đất lại thô ráp thế này?” Man Cốt xoa xoa cái mông, nói.