TRUYỆN FULL

[Dịch] Âm Phủ Thần Thám

Chương 138: Ghen 🤣🤣

CHƯƠNG 138: GHEN 🤣🤣

Tôi hỏi đầu bếp làm đồ xào mấy vấn đề, khả năng là lần đầu bị hỏi cung, căng thẳng tới mức lắp bắp, luôn miệng nói ông ta không có liên quan gì tới án mạng này.

Theo như lời đầu bếp nói, Tiểu Lệ là cô gái rất thích làm đẹp, cả ngày hỏi là mặt cô ta có mập lên không, chân có phải hơi to quá không, tay nhìn có thon gọn không...còn thường hay tìm mua mỹ phẩm.

Hoàn cảnh gia đình của Tiểu Lệ không tốt lắm, vừa học vừa làm ở đây đã hai năm, có một thời gian người đầu bếp để ý thấy cô ta tự nhiên mặt gầy đi rất nhiều, dương dương đắc ý nói mình có vũ khí bí mật, hóa ra chính là mua botulinum trên mạng.

Botulinum trên mạng bán chỉ hai trăm tệ một lọ, mà tới bệnh viện thẩm mỹ tiêm phải mất cả ngàn. Tiểu Lệ cũng học Y, liền tự tiêm botox cho mình. Phẫu thuật thẩm mỹ có thể gây nghiện, nhất là với cô gái trời sinh thích làm đẹp như Tiểu Lệ, cô ta gần như dành tất cả tiền sinh hoạt phí và lương để mua botox, hàng ngày chỉ ăn bánh bao với mì gói. Đầu bếp thấy thế cũng không đành lòng, thỉnh thoảng cho nàng mấy món thức ăn bồi bổ, còn khuyên cô ta đừng lạm dụng thứ này quá, nghe qua cái tên độc tố là biết không phải thứ tốt lành gì. Tiểu Lệ còn cười chê ông ta là chẳng biết gì.

Lúc người đầu bếp kể lại, tôi dùng động u chi đồng quan sát, mọi lời nói của ông ta đều là thật.

Tôn Băng Tâm thở dài: "Phụ nữ làm đẹp là để cho người khác nhìn, một cô gái nếu như điên cuồng thẩm mỹ hoặc ăn mặc, thì tới tám chín phần là có ý trung nhân."

Đầu bếp xua tay lia lịa: "Người đó chắc chắn không phải là ta, chẳng có liên quan gì tới ta cả."

Người bình thường gặp án mạng thì đều trốn tránh, rất sợ có liên lụy tới mình, tôi hỏi: "Cô ta có bạn trai chưa?"

"Không có." Đầu bếp nói.

"Vậy người cô ta thích?" Tôi hỏi tiếp.

Đầu bếp cố nhớ lại: "Giống như là thầm thương một người thì phải, cũng không biết là ai, hay là ngươi tới lớp của con bé hỏi thăm xem."

Tôi đáp: "Cám ơn đã hợp tác." Đầu bếp khổ sở: "Cái kia...có thể mang cái xác đi không, ta còn phải làm đồ ăn."

Tôi nói: "Hay là ông nghỉ sớm đi, ở đây là hiện trường án mạng, chắc phải bị phong tỏa mấy ngày, để tôi nói với lãnh đạo một tiếng."

Đầu bếp nghe thấy được nghỉ liền rất cao hứng, cởi đồng phục rời đi. Người này chẳng có liên quan gì tới án mạng, cũng không cần phải hỏi thêm lần nữa, tránh lãng phí thời gian.

Chúng tôi ngồi tron phòng ăn chờ, Băng Tâm chạy tới một cửa mua mấy cáu bánh rán trái cây về cho chúng tôi ăn đỡ. Vùa nãy trông thấy thi thể, Vương Đại Lý chẳng buồn ăn tí nào.

Bên ngoài vang lên tiếng còi xe cảnh sát, Hoàng Tiểu Đào dẫn một đám người đi vào, tôi nói: "Tiểu Đào, sao tới muộn thế, thi thể tôi cũng khám nghiệm rồi."

"Tôi đang bận điều tra vụ án khác, đột nhiên anh gọi tới, thêm việc đường đông kẹt xe nữa." Bỗng ánh mắt Tiểu Đào quét về hướng Băng Tâm: "Cô nương này là ai vậy?"

Băng Tâm tự giới thiệu một chút, Tiểu Đào trợn tròn mắt: "Cô là tiểu thư của Tôn cục trưởng?"

Tôn Băng Tâm mất hứng: "Cái gì mà tiểu thư chứ, tôi chẳng phải là đồ trang sức của ai cả. Tống Dương ca ca gọi cô là Tiểu Đào, có phải cô là Hoàng Tiểu Đào không? Cha tôi thường đề cập về cô, khen cô tác phong nhanh nhẹn, một cảnh sát hàng đầu."

Biết cấp trên khen mình sau lưng, Tiểu Đào đương nhiên cao hứng, ngượng ngùng đáp: "Cha cô quá khen rồi."

Tôi nói sơ qua tình hình vụ án, và kết quả nghiệm thi, Tiểu Đào cười nói: "Vậy à, hóa nghiệm cũng không cần mà đã biết, thật đỡ việc. Trước tôi cứ muốn bảo anh vào ngành, nhưng bây giờ nghĩ lại, anh không làm cảnh sát thì tốt hơn."

"Tại sao?" Tôi hỏi.

"Nếu không thì có biết bao cảnh sát sẽ thất nghiệp." Tiểu Đào thở dài nói.

Tôi cũng bật cười, Băng Tâm đột nhiên hỏi: "Tiểu Đào tỷ tỷ, hai người là 'quan hệ đó' à?"

Bất thình lình nghe câu này, Tiểu Đào lắc đầu: "Không...không phải, chúng tôi chỉ là hợp tác."

Tôn Băng Tâm khẽ lấy tay vỗ ngực: "Vậy tôi yên tâm rồi."

Nghe thấy vậy, sắc mặt Tiểu Đào rất khó coi, tôi hỏi Băng Tâm: "Cái gì gọi là tôi yên tâm rồi?"

"Không...không có gì." Băng Tâm đỏ mặt cúi đầu.

Hoàng Tiểu Đào bảo người vào phòng nghỉ điều tra chứng cứ, lại phái mấy cảnh sát tới ký túc của Tiểu Lệ tìm hiểu tình hình, sau đó nói với tôi: "Gần đây có điều lạ nha, đã liên tục xuất hiện ba vụ án đầu độc."

Thì ra nàng cũng đang điều tra một vụ đầu độc, nạn nhân là một cô gái thuộc thành phần tri thức, chất độc là xyanua, nhưng Tiểu Đào cảm thấy không quá khó khăn thì sẽ không báo cho tôi, sợ tôi mất hứng. Nhưng thủ pháp của hung thủ lại tương đối độc đáo. Nạn nhân khi còn sống bị bệnh dạ dày, hung thủ liền đánh tráo thuốc của cô ta, bọc chất độc trong một viên nang ba lớp. Nạn nhân sau khi uống thuốc ba giờ thì độc phát thân vong.

Nàng cũng vừa nghe nói Hình đội trưởng đang phụ trách một vụ án đầu độc bằng bao cao su, lại tình cờ gặp vụ đầu độc bằng botox này, chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã xảy ra ba vụ.

Tôi thuận miệng hỏi: "Người phụ nữ tri thức kia rất xinh đẹp ư?"

Hoàng Tiểu Đào bĩu môi: "Rất xinh, chính là kiểu tiểu thư tóc dài mà anh thích." Vừa nói, ánh mắt còn vừa liếc Băng Tâm một chút. Chuyện này Băng Tâm không biết, hưng phấn nói: "Thì ra Tống Dương ca ca thích mẫu người như vậy."

Tôi liên tục chối: "Đừng nghe cô ấy nói càn."

Tôi rõ ràng có cảm giác Tiểu Đào đang ghen, sau này phải giải thích chuyện một chút.

Thảo luận vụ án tiếp, tôi nói: "Ba vụ án đầu độc giết người, nạn nhân đều là nữ giới trẻ trung xinh đẹp, tôi có linh cảm là cùng một kẻ gây ra."

Hoàng Tiểu Đào gật đầu: "Tôi phụ trách vụ án kia, điều tra một lượt không thấy nạn nhân có thù oán với ai, xem ra đúng là giết người hàng loạt. Thành phố Nam Giang chưa bình yên được mấy ngày, đã lâm vào bóng tôi. Tôi về xin thành lập tổ chuyên án, Tống Dương anh cũng đi cùng đi."

Tôn Băng Tâm hào hứng: "Tôi cũng đi, tôi cũng đi!"

Tiểu Đào lạnh lùng: "Tôn đại tiểu thư, cảnh sát phá án, một sinh viên như cô đi theo làm gì?"

Tôn Băng Tâm bĩu môi: "Tống Dương ca ca chẳng phải cũng là sinh viên sao?"

Tiểu Đào đáp: "Hắn không phải sinh viên bình thường, mà là cố vấn đặc biệt của chúng tôi."

Tôn Băng Tâm nói: "Tôi cũng không phải sinh viên bình thường, chuyên ngành tôi học chính là độc lý, khám nghiệm chất độc là sở trường, tôi cảm thấy vụ án này không thể bỏ mặc."

Hoàng Tiểu Đào hắng giọng một cái: "Tiểu Vương, ở đây có một sinh viên làm loạn, đuổi cô ta đi."

Cảnh sát viên kia đi tới, Băng Tâm vênh mặt lên nói: "Ngươi nhìn kỹ xem ta là ai?"

Tên cảnh sát kia xanh mặt: "Đây chẳng phải là con gái của Tôn cục trưởng sao?"

Băng Tâm dương dương tự đắc nói với Tiểu Đào: "Xem cô còn dám đuổi tôi không?"

"Đích thân tôi sẽ đuổi cô." Hoàng Tiểu Đào dứt khoát lôi tay Băng Tâm ra khỏi nhà ăn, Băng Tâm quay đầu hô: "Tống Dương ca ca, số điện thoại của anh là gì?"

Đầu tôi liền bốc khói đen, lần này có vẻ Tiểu Đào rất khó chịu. Nàng hạ lệnh cho cảnh sát canh cửa, không để Băng Tâm vào, sau đó trở lại, cười lạnh: "Hảo tiểu tử, chỉ mấy ngày không gặp liền ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Để chờ xem lần này tỷ xử lý ngươi thế nào."

Tôi lúng túng: "Cô nghe tôi giải thích đã, chúng tôi biết nhau từ nhỏ, quan hệ chỉ như anh em trong nhà."

Hoàng Tiểu Đào gầm gừ: "Mở miệng ra là Tống Dương ca ca, thật là thân thiết!"

Vương Đại Lý nhỏ giọng: "Tiểu Đào tỷ tỷ đang ghen."

Hoàng Tiểu Đào cáu: "Câm miệng! Ngươi cũng muốn bị đuổi ra ngoài à?"

Đại Lý liền vội vàng cúi đầu.

Thu thập chứng cứ tại hiện trường xong chúng tôi theo xe cảnh sát về cục. Lúc rời khỏi trường Y, tôi còn đang suy nghĩ không biết có nên để lại số điện thoại cho Băng Tâm không? Có điều Tiểu Đào ghen ghê quá, liền từ bỏ ý định.

Cả đoạn đường Tiểu Đào chẳng thèm nhìn tôi một cái, bầu không khí thật vô cùng khó xử, chẳng ngờ vừa về tới cục, Tôn Băng Tâm lại như làm ải thuật, từ trong một xe cảnh sát thò đầu ra, hào hứng la lên: "Lạp lạp, tôi lại tới đây. Có phải ngoài ý muốn không?"

Hoàng Tiểu Đào tức giận trợn mắt: "Ai đưa cô ta tới?"

Người lái chiếc xe kia lại là Vương Nguyên Thạch, Băng Tâm cười: "Tôi nhờ Vương thúc thúc đưa tôi tới, từ nhỏ thúc thúc đã biết tôi rồi. Thế nào, lần này bó tay rồi chứ?"

Hoàng Tiểu Đào cắn răng, nghiến lợi: "Được, để ta đi nói chuyện với Tôn Lão Hổ."