TRUYỆN FULL

[Dịch] Bá Chủ Mạt Thế

Chương 153: Gặp nhân loại ở tiểu thế giới huyết sắc

"Trong bụng của Tiểu Hoa có một không gian thật lớn! Vậy là em cũng có một cái nhẫn không gian rồi!" Tần Tiểu Vũ vươn tay ra hiệu, rất là đắc ý.

Bởi vì nhẫn không gian hiện tại của Tần Vũ là Sao Chép từ nhẫn không gian của Lâm Phong, cho nên không có cách nào Sao Chép thêm được nữa, bình thường trong hai người chỉ có Tần Vũ là đeo nhẫn không gian, bây giờ nhờ khả năng đặc biệt của con Hoa Thú mà Tần Tiểu Vũ đã thỏa mãn được mong muốn có một chiếc nhẫn không gian của riêng mình.

Hơn nữa, không gian trong bụng Hoa Thú rõ ràng cao cấp hơn hẳn so với nhẫn không gian của Tần Vũ.

Phải biết rằng không gian trong nhẫn không gian không thể chứa đựng sinh vật sống, bởi vì bên trong không có không khí, nhưng Tiểu Hỏa lại có thể sống tại không gian trong bụng của con Hoa Thú, chứng tỏ không gian trong bụng của con Hoa Thú không chỉ rộng lớn mà còn có thể chứa đựng cả sinh vật sống!

"Đợi đã... Nếu như không gian trong bụng của con Hoa Thú có thể chứa sinh vật sống, vậy có thể trồng thực vật trong đó không?" Trong lòng của Tần Vũ khẽ động, anh tự nhiên muốn hỏi thử câu này, ánh mắt của con Hoa Thú cứng đờ lại nó không biết trả lời sao.

"Anh. . . " Bỗng nhiên Tần Tiểu Vũ phát hiện ra điều gì đó, Tần Vũ vội lắc đầu đặt một ngón tay lên miệng ra cho hiệu cô, anh vẫn chậm rãi bước về phía trước.

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đang ở trong một khe núi, hai bên là hai ngọn núi nhỏ, bọn họ đi trên một con đường ở giữa khe núi, càng đi về phía trước địa hình càng dâng cao, lên đến khu vực cao nhất đưa mắt là có thể thấy được tình huống phía trước mấy trăm mét, nơi xa trên một bãi đất trống có một hàng rào kiên cố, bên trong là những ngôi nhà đơn sơ làm bằng đất và lợp mái tranh, nơi đây giống như một căn cứ nhỏ, và có thể nhìn thấy có nhiều người đi qua lại và tụ tập nói chuyện

"Chúng ta gặp những người sống sót rồi kìa!" Tần Tiểu Vũ mừng rỡ nói, thật ra cô cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì trước đó có một sinh vật thổ địa sinh ra và lớn lên tại tiểu thế giới huyết sắc này, chính là Tiểu Hoa, đã cho cô biết có nhân loại còn sống sót từ thị trấn Hồng Phong và chính nó đã dẫn dắt hai người Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ tới căn cứ này.

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cùng đi về phía căn cứ này, vừa định băng qua đường cái, đột nhiên có mấy bóng người xuất hiện chặn lại từ phía trước và phía sau họ.

Tần Vũ nhìn bọn họ với vẻ mặt lãnh đạm.

Có tổng cộng là năm người, chia ra ba người phía trước, hai người phía sau, hai bên là núi đá, đường đi lại rất hẹp, bọn họ đã chặn cứng lối đi của Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ.

Cả năm người đều là đàn ông.

Trong ba người đàn ông phía trước, có một nam thanh niên chừng hai mươi tuổi hơi giật mình bởi vì vẻ bình tĩnh lãnh đạm của hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ. Năm người bọn họ xuất hiện rất đột ngột, lại bao vây chặn đường, như người bình thường khác đều đã sợ chết khiếp.

Nhưng người nam thanh niên này không biết là Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đã sớm phát hiện ra bọn họ, đối với sự xuất hiện của bọn họ, hai người đều không bất ngờ.

Người đàn ông ở giữa trong ba người đứng chắn phía trước có làn da ngăm đen, dung mạo bình thường thậm chí có phần xấu xí, hơi híp mắt lại: “Hai người là ai, từ đâu tới đây, có ý đồ gì?”

Tần Vũ liếc mắt đảo qua cả năm người, rồi nói: "Cũng giống như mọi người thôi, chúng ta bị hút vào tiểu thế giới huyết sắc này, chúng ta không có ác ý."

Bên cạnh người đàn ông da ngăm đen là một người đàn ông gầy gò lưng còng hơi híp mắt, khịt mũi: "Chẳng hiểu sao hai ngày nay lại có nhiều người tới cái nơi quỷ quái này như vậy!"

Tên nam thanh niên thoạt nhìn chỉ mới hai mươi tuổi kia, dần xuất hiện trên mặt một vẻ tà ác, đôi mắt như có lửa cháy hừng hực, tên này tham lam thèm thuồng nhìn ngắm Tần Tiểu Vũ, ánh mắt càn rỡ chuyên chú nhìn vào bộ ngực sữa đang hếch lên của cô.

Tần Tiểu Vũ không chịu nổi ánh mắt trần trụi của tên nam thanh niên trẻ tuổi, cô lạnh lùng nói: "Còn nhìn thêm nữa tôi móc mắt anh ra."

Cũng không trách Tần Tiểu Vũ tức giận, tên nam thanh niên này ánh mắt quá mức càn rỡ, thỉnh thoảng còn thè lưỡi liếm môi, như đang khiêu khích trêu tức cô.

"Ồ, cô gái cũng đanh đá chua ngoa đó! Nhưng mà tôi thích." Tên nam thanh niên này sau khi nghe Tần Tiểu Vũ quát nạt thì hơi hồi phục thần trí bớt đi vẻ thèm muốn, "Tôi cứ thích nhìn đấy, nhìn cô là quyền của tôi, làm sao nào?"

Người đàn ông da ngăm đen và người đàn ông gầy gò đều chú ý quan sát Tần Tiểu Vũ kỹ hơn, ánh mắt không khỏi sáng rực lên, cô gái này trẻ trung lại xinh đẹp, nổi bật như một đóa hoa trắng thuần khiết trong thế giới nhuốm màu máu này.

“Cố Dũng, không cần phải hù dọa bọn họ!” Người đàn ông gầy gò gắt lên với tên thanh niên, tròng mắt chuyển động, cố lộ ra một nụ cười hòa ái: “Hai người cũng là người bên ngoài tới đây đúng không?”

“Đúng vậy, mọi người cũng vậy phải không?” Tần Tiểu Vũ nín nhịn cơn tức, hỏi lại người đàn ông gầy gò.

Người đàn ông gầy gò gật đầu: “Đúng vậy, tất cả mọi người ở đây đều bị các khe nứt không gian hút vào, có người xui xẻo trết ngay trong khe nứt không gian, có người sống lâu hơn chút thì trực tiếp rơi xuống vùng đồng bằng chôn xương, bị thực vật biến dị hấp thu sạch máu thịt, cũng có những người rơi vào nơi tương đối an toàn, nhưng sau đó lại gặp phải ‘tử thú’ và bị ăn thịt, chỉ những người rất may mắn mới có thể đến đây và nhận được sự che chở bảo vệ của thủ lĩnh Chu, thủ lĩnh Kim và thủ lĩnh Tôn."

"Thủ lĩnh Chu, thủ lĩnh Kim và thủ lĩnh Tôn?" Tần Tiểu Vũ đoán rằng ba người này khả năng là ba người thủ lĩnh của căn cứ nhỏ này, cô nói: "Cám ơn, giờ có thể để chúng ta đi qua chứ?"

"Đương nhiên. . .là có thể… Muốn đi qua phải trả lộ phí. Ha ha!"

Lần này là người đàn ông da ngăm đen nói, đôi mắt càn rỡ dâm tà của gã ta nhìn quét qua khắp cơ thể của Tần Tiểu Vũ một lượt, đê tiện không khác gì tên nam thanh niên gọi là Cố Dũng kia.

Tần Tiểu Vũ tức giận đùng đùng, cô không ngờ những người này lại đê tiện ghê tởm đến như vậy.

Lúc này, trong hai người ở phía sau, một thiếu niên tầm mười tám tuổi không thể chịu đựng thêm được nữa, cáu giận mắng to: "Cố Dũng, Thẩm Chung, Đào Dã, đủ rồi đó. Trước đó, thủ lĩnh Chu đã từng nói nếu gặp được người sống sót khác thì phải trực tiếp dẫn người về trại, càng có thêm người, chúng ta càng dễ sống sót hơn ở nơi ma quái này."

Người thiếu niên này có đôi lông mày kiếm và đôi mắt sáng như sao trời, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, ăn nói dõng dạc tràn đầy khí thế cương trực.

Người còn lại bên cạnh cũng là một thiếu niên trạc tuổi người thiếu niên vừa lên tiếng mắng mỏ, nhưng thân hình thì lại hơi gầy gò, thiếu niên này có vẻ mặt lo lắng sợ sệt đưa tay nắm lấy cánh tay của người thiếu niên tuấn tú : “Hứa Khải, chúng ta chỉ có hai người… hay là đừng…”

Hứa Khải phớt lờ lời người thiếu niên vừa nói và chỉ trừng mắt nhìn giận dữ đối với Cố Dũng và hai người kia.

Cố Dũng nhướng mày, gã luôn không thích Hứa Khải này, hôm nay được phân công cùng nhau canh gác, thấy Hứa Khải muốn phá hoại kế hoạch của ba người bọn họ, gã lại càng thêm khó chịu.

Cố Dũng cười mỉa mai và nói: "Lời của thủ lĩnh Chu thì tính là gì, thủ lĩnh Kim mới là người có địa vị nhất ở đây!"

Thẩm Chung, một người đàn ông có làn da ngăm đen và Đào Dã, một người đàn ông gầy gò có lưng còng, cũng nói: "Quy củ do thủ lĩnh Kim đề ra mới là đúng!"

Hứa Khải tức giận siết chặt nắm tay, Cố Dũng chẳng thèm nhìn cậu ta, ánh mắt không kiêng kỵ lại nhìn ngực của Tần Tiểu Vũ, cười đùa cợt nhả nói: "Em gái ngoan, nơi này rất nguy hiểm, còn rất đói khát nữa, sao em không đi theo bọn anh, đảm bảo em sẽ được sung sướng... Hehe, em không đồng ý cũng không sao, bọn anh không ép nhưng không thể cho em đi qua được, bên ngoài khó sống lắm, chờ em lang thang một ngày là sẽ quay lại với bọn anh thôi."