“Á! Chuyện gì… vậy.”
Tần Tiểu Vũ có một vẻ mặt hoảng hốt lời thoại này sao lại giống ngôn tình như vậy, hai má đào hơi ửng hồng, nhưng khi đưa mắt nhìn thẳng về phía Tần Vũ, nhìn thấy phía trước vẫn là một Tần Vũ với mặt nghiêm túc và trấn tĩnh. Cô cũng thấy hình như… không phải ý kia! (thở dài) và trở nên nghiêm túc.
Tần Vũ hít sâu một hơi cố để mình thật bình tĩnh nhưng anh nói vẫn không được liền mạch: "Thật... ra thì… anh có một giấc mơ… "
“Giấc mơ? Giấc mơ gì” Tần Tiểu Vũ khó hiểu.
Tần Vũ nói tiếp: “Trong giấc mộng đó… Anh là người sống sót ở một trăm năm sau tận thế, …từ nhỏ là trẻ mồ côi, đã phải tìm mọi cách giành giật với số phận, sớm trưởng thành và không ngừng cố gắng, lang thang khắp nơi để sinh tồn trong tận thế đen tối tàn khốc… Anh chưa từng có một giờ nào trong ngày được bình yên kể cả khi đặt lưng nằm ngủ."
Căn phòng tĩnh lặng, ánh sáng đỏ mờ mờ, Tần Tiểu Vũ ngồi bất động, tập trung lắng nghe câu chuyện của Tần Vũ, về một giấc mơ kỳ lạ.
Tần Vũ hoàn toàn ổn định và nói vào mạch chuyện: "Giấc mơ này của anh rất chân thực. Anh như sống từng ngày trong mơ suốt hai mươi năm, trong khoảng thời gian đó đã trải qua rất nhiều biến cố, sự kiện lịch sử. Anh đã chiến đấu để sinh tồn cho đến tận giờ phút cuối cùng trước khi bị thây ma giết chết. Sau đó, thì tỉnh lại."
Càng kể về đoạn kết, giọng điệu của Tần Vũ lại càng bình thản, là người lắng nghe Tần Tiểu Vũ lại thấy đau lòng, cô không biết Tần Vũ nói là chuyện thật hay mơ, nhưng qua câu chuyện sự cô đơn của Tần Vũ lại hiện ra rõ rệt, không một nơi nương tựa, không chốn dung thân, vượt qua mọi nguy khó để rồi vẫn phải chết khi mới đôi mươi.
"Nhờ giấc mơ đó mà anh biết được rất nhiều điều về tận thế, ví như khối năng lượng tiến hóa, các kỹ năng sinh tồn, chiến đấu, chế tạo, nguy cơ ở Thịnh Cảnh Thành, Ngũ Độc Thú, hạt ngọc Ngũ Độc... và rất nhiều thứ khác nữa." Tần Vũ rốt cuộc nói ra hết được tâm sự trong lòng, anh đã phải suy nghĩ rất lâu mà không quyết định được, cho đến hôm nay Tiểu Vũ lại tiếp tục hỏi anh về một vấn đề trong tương lai, anh chọn đưa ra câu chuyện khó tin về một ‘giấc mơ’ như này!
"Thì ra là như vậy..." Câu chuyện về cuộc sống hơn hai mươi năm tại thế giới tận thế đen tối tàn khốc trong mơ, nếu là người khác kể lại chắc chắn Tần Tiểu Vũ sẽ không tin, nhưng là Tần Vũ kể thì Tần Tiểu Vũ lại lựa chọn tin tưởng không do dự. Cô biết Tần Vũ sẽ không bao giờ nói dối cô. Nét khó hiểu trên khuôn mặt của cô đã tan đi và buột miệng cảm thán.
“Anh, anh kể cho em nghe thêm về giấc mơ này nhé, được không?” Tần Tiểu Vũ lại quay về vẻ tinh nghịch vốn có, nháy một bên mắt, mỉm cười và kéo tay Tần Vũ ngồi xuống bên cạnh giường. Cô chớp chớp hai mắt to tròn đầy mong đợi nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ cười khổ, anh còn đang thầm nghĩ xem, nếu như Tần Tiểu Vũ không tin câu chuyện về ‘giấc mơ’ thì anh sẽ phải làm thế nào để ứng phó, không ngờ Tần Tiểu Vũ ngay cả một chút nghi ngờ cũng không có, anh vô cùng cảm động khi Tần Tiểu Vũ luôn đặt lòng tin vào anh, bất kể những điều anh nói là khó tin đến mức nào!
Đây cũng là lần đầu tiên Tần Vũ tâm sự với một người khác những điều về bản thân, những điều mà anh thường chôn giấu thật sâu trong lòng, hai mắt của anh đăm chiêu hoài niệm, anh kể lại toàn bộ cuộc sống của mình ở kiếp trước không giấu giếm Tần Tiểu Vũ bất kỳ điều gì: “Ở đó, khi anh đủ tuổi nhận biết về thế giới xung quanh thì đã không còn bất kỳ người thân nào… lang thang đi theo… về một căn cứ nhỏ tụ tập hàng ngàn người… khi bé anh ăn xin, đi nhặt đồ thừa… lớn hơn chút thì làm đủ mọi việc... anh từng đi thu dọn xác, canh nhà xác, làm vỏ đạn, chế bom, làm bánh… không cam chịu số phận, anh liều lĩnh học hỏi đủ loại kỹ năng sinh tồn… lớn hơn nữa thì lại càng thêm liều mạng tìm mọi cách để có thể học được thêm về các kiến thức khác, các kỹ năng chiến đấu, kỹ năng săn giết dị thú nơi hoang dã, chế bom, đặt bẫy cách sử dụng súng và một số kỹ thuật sản xuất thuốc súng... cho đến khi... tại trong một ca trực, có nhiệm vụ canh giữ nhà xác vào ban đêm, anh may mắn tìm được một khối năng lượng tiến hóa, từ đó, mới có thể trở thành người tiến hóa..."
Tần Vũ vừa kể lại cuộc sống của mình ở kiếp trước, vừa xen kẽ thuật lại đủ loại chuyện thú vị ở trăm năm sau tận thế, Tần Tiểu Vũ chăm chú lắng nghe, kể đến đoạn: “Có một lần, trong một doanh trại của những người sống sót, nơi mà anh cũng đang vật lộn sinh tồn ở đó, thì bỗng gặp chuyện chẳng lành, doanh trại đó bị một nhóm dị thú bao vây, khi cả doanh trại đã sắp thất thủ, mọi người đều sắp chết trong miệng dị thú, thì một cô gái đi ngang qua, toàn bộ nhóm dị thú với năng lực mạnh mẽ đã bị cô ấy tiêu giết sạch... Cô ấy giết bọn chúng một cách lạnh lùng và tàn nhẫn. Sau đó không lâu anh tìm hiểu thì biết được mọi người hay gọi cô ấy là nữ Tử Thần, cô ấy là một cường giả siêu cấp với năng lực Tử Thần thuộc hệ Tai Ách…"
Nghe xong thêm một đoạn nữa, Tần Tiểu Vũ mở to mắt đôi mắt xinh đẹp, ngắt lời kể của Tần Vũ với giọng đầy kinh ngạc: "Từ đã, nữ Tử Thần đó là Tiểu Na phải không?
"Đúng vậy, cho nên lúc gặp Bạch Tiểu Na, anh đã muốn mời cô cùng đi với chúng ta." Tần Vũ gật đầu đáp lời.
Tần Tiểu Vũ đang ngồi thì nhảy cẫng: "Thật tuyệt vời, điều trong giấc mơ sẽ là tương lai thật sao? Anh có năng lực thứ tư dự đoán trước được tương lai? Không ngờ sau này Tiểu Na lại mạnh mẽ như vậy."
Ngay lập tức, đôi mắt to của Tần Tiểu Vũ như bùng lên một ngọn lửa phấn khích hừng hực, cô vừa nói rất gấp vừa cười rất tươi: "Anh, vậy em, còn em nữa, em thì sao? Một trăm năm nữa cơ mà? Em lúc đó rất mạnh mẽ đúng không, chắc cũng xếp hạng mười trở lên, một tay quét sạch cả một đàn thây ma hoặc dị thú! Ha ha!"
Thật sự là rất phấn khích khi biết trước trong tương lai mình trở thành một cường giả mạnh mẽ ghi danh sử sách!.
Tần Vũ phân vân một lúc, khẽ nhắm mắt một thoáng, khi mở mắt ra anh nói: "Trong giấc mơ của anh... không có em. . ."
<<Chương cảm ân “Akame, liukangmk4, kiennh1982, nghe và doduy1989” - Hết ngày va lung tung rồi! Chúc mọi người ngủ ngon!>>