Tần Vũ nhìn vết rạch trên cánh tay, vết thương đã lành hẳn, còn Olek dường như hoàn toàn dung nhập vào trong cánh tay của anh, anh căn bản không cảm giác được sự tồn tại của Olek.
Tần Vũ ôm chặt Tần Tiểu Vũ vào lòng, Tần Tiểu Vũ sững người một lúc, cô cảm nhận được niềm vui mừng của Tần Vũ.
Cô cũng dựa sát vào Tần Vũ, áy náy nói: "Anh à, mấy ngày qua em để anh phải lo lắng rồi, hiện tại ổn hết rồi."
Mấy ngày vừa qua Tần Vũ vì cô mà trở mặt với Thiên Mông Thành, vì cô mà xông vào Tỏa Linh Tháp nguy hiểm này, thậm chí suýt chút nữa bỏ mạng ở đây, Tần Tiểu Vũ vừa cảm thấy áy náy vừa cảm động.
Chỉ khi Tần Vũ cảm nhận được rõ hơi ấm và sự mềm mại từ cơ thể của Tần Tiểu Vũ, anh mới có thể chắc chắn rằng Tần Tiểu Vũ thực sự không sao, điều này khiến Tần Vũ hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác.