Tần Tiểu Vũ nghe cậu bé nói thì vừa giận vừa buồn cười: "Đương nhiên không phải, bọn chị có đủ đồ ăn rồi, mau đi ra ngoài, sẽ để em cùng ăn với chúng ta!"
Vừa nói, Tần Tiểu Vũ vừa lắc lắc một miếng bánh quy trong tay, cậu bé nhìn thấy bánh quy lập tức nuốt nước miếng, trong mắt tràn đầy khát khao, có vẻ đã lâu lắm rồi không được ăn.
Chính lúc vừa rồi cậu bé chỉ vì nuốt nước miếng thèm thuồng hai cốc mì ăn liền mới bại lộ sự tồn tại của chính mình, nếu không Tần Vũ có lẽ đã không phát hiện ra, phải nói khả năng ẩn nấp của cậu bé quả là có một không hai.
Lúc này cả Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều không có biểu hiện địch ý gì, trước sự dụ dỗ của đồ ăn, cuối cùng cậu bé cũng quyết định chui ra khỏi tủ quần áo, đương nhiên, quan trọng nhất là Tần Tiểu Vũ, cô ấy trông rất thân thiện chẳng giống những kẻ ăn thịt người chút nào.
Đứa bé trai chậm rãi từ trong tủ đi ra, bất an đứng trước mặt Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, quần áo của nó tả tơi, khuôn mặt nhỏ đầy vết bẩn.