Vừa rồi Phùng Tử Kiệt đã bắn hết 30 viên đạn linh năng trong băng đạn của Lục Bạc, và gần một nửa trong số chúng bị bắn trượt, nhưng cũng khó trách, Phùng Tử Kiệt muốn vừa chạy, vừa quay đầu lại, vừa bắn trúng mục tiêu, điều này quá khó với cậu bé.
Tần Vũ rất hài lòng với sự tiến bộ của Phùng Tử Kiệt, đặc biệt là sau khi năng lực Ấn Ký Báo Thù của cậu bé được kích hoạt vào đợt trước, khi đó mức độ tương thích với năng lực Ấn Ký Báo Thù của cậu bé cũng cùng lúc được cải thiện, bằng chứng là dấu vết xuất hiện trên mặt cậu bé. Qua nhiều lần thử nghiệm năng lực Ấn Ký Báo Thù của Phùng Tử Kiệt, phát hiện đầu tiên là năng lực này của cậu bé có thể tích tụ một lực lượng ẩn giấu vào trong từng công kích, từ đó khắc lên các ấn ký có khả năng bạo nổ trên người địch thủ, một ấn ký thì sức sát thương không bao nhiêu nhưng nhiều ấn ký tích lại nổ một lúc thì không thể coi thường. Sau phát hiện này Tần Vũ đã lấy Lục Bạc ra, giao cho cậu bé. Với năng lực Ấn Ký Báo Thù ẩn giấu trong từng viên đạn, khả năng công kích tầm xa, bộ pháp di chuyển thuần thục, thì cậu bé đã có thể hạ gục những đối thủ mạnh mẽ có thể chất vượt qua mình, điển hình như con gấu khổng lồ vừa rồi.
Lấy thể chất gấp 37 lần giết một con gấu khổng lồ có thể chất gấp gần 50 lần, tiềm lực của Phùng Tử Kiệt là không phải bản cãi, dù lực phòng ngự của con gấu khổng lồ là siêu cao, chỉ cần có đủ Ấn Ký Báo Thù để chồng chất sát thương, vẫn sẽ có thể giết con gấu khổng lồ chỉ bằng một đòn, điều này thực sự lợi hại.
"Vâng ạ, em sẽ cố gắng luyện tập thêm!" Phùng Tử Kiệt cười rạng rỡ nói, nắm chặt hai nắm tay.
"Anh có thấy vừa rồi không?. . . Đó là loại năng lực gì vậy?" Người đàn ông vạm vỡ và thanh niên kia có chút kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới con gấu khổng lồ đột nhiên bị đứa trẻ này giết chết.