Tần Vũ lạnh lùng nhìn Trịnh Uyên: "Mày cố ý làm khó tao, không muốn trao đổi nhẹ nhàng thì còn giữ phép tắc làm gì? Mày làm mất rất nhiều thời gian của tao rồi đấy!"
"Mất thời gian?" Trịnh Uyên tắt cười, cũng lạnh lùng nhìn lại Tần Vũ, "Ngươi cho rằng có chút thực lực còm, thì xứng đáng là kẻ thù của ta sao?" "
"Kẻ thù? Hừ, mày lại cho trí tượng tưởng bay quá xa rồi, mày mới là kẻ không xứng đáng. Lảm nhảm ít thôi thích thì chiến!” Tần Vũ nói.
"Ô!... Hắn thật kiêu ngạo!” Thấy Tần Vũ xé rách da mặt không cho Trịnh Uyên một chút sĩ diện, tất cả mọi người đều sững sờ, chẳng phải vừa rồi bị Trịnh Uyên dọa sợ, miệng ngậm như hến không dám nói nửa lời sao? Tại sao giờ lại đột nhiên đổi tính cứng rắn, hằn học vậy?
Bọn họ không biết vừa rồi Tần Vũ không lên tiếng không phải vì sợ, mà là bởi vì những hành động của Trịnh Uyên thể hiện ra trước mặt Tần Vũ quá chấn động, đến giờ phút này Tần Vũ có thể coi như đã gặp rất nhiều nhân vật có địa vị cao, là một thủ lĩnh, còn tự mình đóng vai ác nhân, không chút đắn đo thể hiện hết các mặt yếu kém trước mặt thuộc hạ, độc đoán chuyên quyền, giết thuộc hạ trung thành, chế giễu biến khách quý thành kẻ thù… Ngoài việc thực lực của Trịnh Uyên đủ mạnh, y không có tố chất của một người thủ lĩnh thế lực lớn, nếu toàn bộ thuộc hạ của y phản kháng tập thể, Tần Vũ không biết y định dựa vào đâu để có thể trấn áp. Đã không am hiểu thuật ngự hạ của đế vương cũng không có thực lực trấn áp tất cả, tại sao lại có thể ngạo mạn vô sỉ đến như vậy? Đây chính là những điều Tần Vũ vừa rồi im lặng suy nghĩ.