"Lão Vệ!" La Ngọc Kỳ trừng mắt nhìn Vệ Vĩnh Xương đầy bất mãn, Vệ Vĩnh Xương khịt mũi lạnh lùng không thèm nói nữa.
Tần Vũ không quan tâm đến câu hỏi của Vệ Vĩnh Xương, lời Tần Vũ vừa nói quả là khó tin, trong chưa đến một năm, một người khó có thể đi tới nhiều nơi như vậy trong thời kỳ hòa bình, chứ đừng nói đến Tận thế.
Mọi người ăn bữa cơm này rất vui vẻ, nhóm Ngọc Kỳ và Tần Vũ uống rất nhiều rượu, bất kể như thế nào, gặp được "đồng hương" “đồng đội” lâu ngày như vậy cũng là chuyện rất hiếm và đáng trân trọng, mọi người có hơi bồi hồi khi hồi tưởng về thi triều và sự hy sinh của Trương Khuê, Lý Tùng còn rơm rớm nước mắt.
Bữa tối này mãi đến chín giờ tối mới kết thúc dưới sự hiếu khách của nhóm La Ngọc Kỳ, sau đó ba người Tần Vũ đều trở về phòng ngủ riêng của mình.
Trên đường đi, Xích Hàn Đồng thì thầm với Tần Vũ: "Nhóm người này có điểm kỳ quái nhé, họ không giống người tiến hóa bình thường đâu."